Côn Luân Ma Chủ

Chương 1805: Kế hoạch gián điệp

Thẩm Thiên Vương tốn thời gian rất lâu mới tiêu hóa được tin tức này, lúc này hắn bỗng cảm thấy đồng tình với các đại tông môn trên giang hồ.

Bọn họ còn đang cảnh giác Sở Hưu ở dưới hạ giới, thận trọng tính toán xem Côn Luân Ma Giáo có thể làm tổn hại tới lợi ích của mình không.

Kết quả người ta đã chinh chiến ở một thiên địa khác, đã có chiến tích bất phàm. Cứ như vậy, những tông môn ở hạ giới đáng buồn biết bao?

Những thứ họ biết chỉ là Sở Hưu muốn nói cho họ, ví dụ như bí mật về Thiên Môn.

Còn chuyện Sở Hưu không muốn nói với họ, ví dụ như những chuyện mà y vừa kể, cho dù tâm cơ của họ có sâu hơn nữa, cũng không thể tính ra được.

Thẩm Thiên Vương thở dài một tiếng, tiêu hóa xong lượng tin tức này, hắn đột nhiên hỏi Phương Thất Thiếu: “Thất Thiếu, ngươi có đồng ý tới Đại La Thiên cùng Sở giáo chủ không?”

Phương Thất Thiếu không buồn suy nghĩ đã lập tức gật đầu: “Đi! Đương nhiên là phải đi chứ? Chơi vui như vậy... à không, chuyện mang tính khiêu chiến như vậy làm sao thiếu ta được?”

Sở Hưu thấy bộ dạng của Phương Thất Thiếu, không khỏi lắc đầu cười nói: “Thẩm chưởng môn, chí của Phương huynh không ở chỗ này, ngươi có cưỡng ép hắn nghiên cứu những phương pháp quản lý tông môn kia cũng vô dụng.”

Thẩm Thiên Vương bất đắc dĩ nói: “Các ngươi nghĩ ta muốn hắn đi học mấy thứ này à? Nhưng hắn là người chấp chưởng Kiếm Vương Thành đời tiếp theo, nếu ngay cả những thứ cơ bản này cũng không học được, làm sao hắn làm chưởng môn được?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thẩm chưởng môn, ngươi làm vậy là sai rồi, chính vì đây là thứ cơ bản nhất nên Phương huynh mới không cần phải học.

Giáo chủ Côn Luân Ma Giáo như ta còn nhiều việc hơn, thậm chí liên quan tới hai giới thượng hạ, nhưng phần lớn thời gian hoặc là ta ở bên ngoài, hoặc là bế quan, sẽ tự có người am hiểu xử lý giúp ta. Còn ta chỉ cần cam đoan bọn họ đáng tin cậy và trung thành tuyệt đối là đủ.

Giang hồ rất phức tạp, còn võ giả của thế giới này lại rất thuần túy.

Phương huynh là một kiếm khách thuần túy, như vậy đừng để hắn lãng phí thời gian vào chuyện khác, chỉ cần hắn chuyên tâm vào kiếm đạo là đủ.”

Thẩm Thiên Vương nhìn Phương Thất Thiếu ánh mắt đảo lung tung, sắc mặt hèn mọn, có làm sao cũng không thể tin nổi tên này là người thuần túy.

Huống chi mình chứng kiến hắn lớn lên, tên này lấy đâu ra thuần túy?

Nhưng Sở Hưu nói cũng có lý, đây là nhân vật chí tôn trong thiên hạ ngày nay. Giáo chủ Ma giáo Sở Hưu đã nói, đương nhiên Thẩm Thiên Vương phải coi trọng.

Sở Hưu cáo từ rồi dẫn Phương Thất Thiếu và Long Linh Nhi rời khỏi.

Sau khi bọn họ đi, Thẩm Thiên Vương lập tức lo lắng không yên, trở về triệu tập võ giả Kiếm Vương Thành bàn luận.

Còn bàn luận chuyện gì, đương nhiên là không bao lâu sau võ giả Đại La Thiên sẽ hàng lâm.

Đối với Sở Hưu, đây không phải chuyện lớn, nhưng đối với võ giả hạ giới lại đủ tạo thành một cơn địa chấn.

Theo lý mà nói, những võ giả thượng cổ coi như sư tổ của bọn họ, là tiền nhân.

Nhưng vấn đề là đã một vạn năm đôi bên chưa từng gặp mặt, hơn nữa nói chính xác hơn là vạn năm trước bọn họ đã vứt bỏ những người ở lại, đây là thù oán không nhỏ.

Tới khi bọn họ thật sự hạ giới, đôi bên liệu có chung sống hòa bình không? Nằm mơ đi.

Cho nên hiện tại Kiếm Vương Thành phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu võ giả Đại La Thiên thật sự hạ giới, Kiếm Vương Thành bọn họ cũng phải nghĩ xem nên tiếp xúc với đối phương bằng thái độ ra sao.

Lúc này bên phía Sở Hưu, sau khi ra khỏi Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu vỗ ngực nói: “Cuối cùng cũng trốn ra được, Sở huynh, xem như ngươi cứu ta một mạng, còn ở đấy nữa chắc ta uất ức chết mất thôi.”

Thẩm chưởng môn là người chu đáo, suy nghĩ hơi nhiều. Hắn cũng hy vọng ngươi có thể tiếp nhận Kiếm Vương Thành thuận lợi.”

Sở Hưu khuyên bảo một câu, vừa dẫn bọn họ trở lại phân điện Nam Man, vừa giảng giải một số kiến thức quy củ thông thường cho bọn họ.

Sau khi dẫn Phương Thất Thiếu và Long Linh Nhi trở lại Đại La Thiên, hai người cũng kinh ngạc nhìn xung quanh.

Long Linh Nhi dù sao cũng là thánh nữ, còn coi là có chút kiến thức, ít nhất không như Phương Thất Thiếu, chẳng khác nào nhà quê chưa thấy việc đời.

Sau khi dẫn hai người tới, Sở Hưu còn tìm Lạc Phi Hồng đang ở dưới hạ giới.

Trước đó trong trận chiến tấn công Thiên Môn, Lạc Phi Hồng cũng dẫn theo người của một đường tham gia tấn công Thiên Môn, sau đó cô lại tìm được một môn công pháp trong Thiên Môn, bắt đầu tu luyện ở nơi đó.

Lạc Phi Hồng vừa đẩy cửa ra ngoài vừa nói: “Sở đại giáo chủ mỗi ngày trăm công ngàn việc, sao còn thời gian rảnh rỗi tới tìm ta?”

Khi thấy trong phòng còn có cả Phương Thất Thiếu và Long Linh Nhi, Lạc Phi Hồng mới ồ một tiếng nói: “Sao ngươi còn gọi cả bọn họ tới? Chẳng lẽ định mở tiệc ôn chuyện Long Hổ Bảng ngày trước à?”

Sở Hưu hiếu kỳ nói: “Sao ngươi biết cô ấy là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo?”

Sở Hưu nhớ lúc bình thường đi lại trên giang hồ, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chưa từng để lộ diện mạo thật, Lạc Phi Hồng chưa từng thấy mới đúng.

Lạc Phi Hồng nhún vai nói: “Trực giác của nữ nhân, ngươi không hiểu đâu. Ta nhìn nữ nhân thường chuẩn hơn so với nam nhân.”

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Ta bảo ngươi tới là muốn ngươi làm gián điệp, đánh vào thủ hạ của đám truyền nhân của Cổ Tôn kia.

Nghe nói trong Thiên Môn ngươi lấy được bí pháp luyện thể của nhánh Đạo gia, Thái Ất Huyền Công, lại thêm lực lượng nội tình của ngươi đã rèn luyện rất vững chắc, vừa hay có thể bái vào môn hạ của Trấn Long Thần Tướng Hứa Thiên Nhai.

Còn Long Linh Nhi, bản thân ngươi ngoài tu luyện cổ thuật còn có đủ loại ma công bí thuật của Bái Nguyệt Giáo, tuy nguyên lý khác biệt nhưng tính linh động lại cực kỳ tương hợp với chi phái của Cổ Nguyệt Tôn Giả, vừa hay có thể gia nhập làm môn hạ của Cổ Nguyệt Tôn Giả.”

Phương Thất Thiếu ở bên cạnh cướp lời: ”Nói vậy là ta gia nhập môn hạ của Lăng Thiên Kiếm Tôn à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ta muốn để ngươi gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông.”

Phương Thất Thiếu kinh ngạc nói: “Vì sao ta lại khác với hai cô gái này? Đánh vào nội bộ một tông môn còn khó hơn làm đệ tử dưới trướng một cường giả Cổ Tôn nhiều.”

Sở Hưu nói: “Trấn Long Thần Tướng và Cổ Nguyệt Tôn Giả thường đồng hành, đệ tử phù hợp với yêu cầu của cả hai người bọn họ đã hiếm lại càng hiếm, khá dễ gia nhập.

Còn Lăng Thiên Kiếm Tôn Thịnh Cửu Uyên tính cách cực kỳ bắt bẻ, hơn nữa còn cứng nhắc cố chấp. Nghe nói thậm chí hắn còn không quá hài lòng đối với Vũ Văn Phục, nếu không Vũ Văn Phục đã chẳng phải tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung.”

Sở Hưu dừng lại một chút, cân nhắc giọng điệu rồi mới nói: “Đương nhiên thực lực và thiên phú của ngươi đều không có vấn đề gì, thậm chí trong số cường giả kiếm đạo thế hệ trẻ của Đại La Thiên cũng không có mấy người sánh ngang với ngươi.

Nhưng tính cách của ngươi thì... rất dễ xung đột với Thịnh Cửu Uyên. Ta sợ đưa ngươi tới bên cạnh Thịnh Cửu Uyên, chưa chắc hắn đã thu nhận ngươi, cho nên đưa ngươi vào trong Thiên Hạ Kiếm Tông thì ổn thỏa hơn.”

Phương Thất Thiếu nghe vậy trợn tròn hai mắt, thế là có ý gì? Đang chê hắn hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận