Côn Luân Ma Chủ

Chương 1741: Giết các ngươi trước đã 2

Hướng Tưởng, Trần Cửu Long, Hiên Viên Vô Song và hai võ giả tán tu đang giao chiến với bốn con quỷ tướng đặc thù.

Nói chính xác hơn không phải giao chiến mà là loạn chiến.

Đội yêu quỷ do con quỷ tướng đặc thù kia dẫn đầu tuy có thực lực khá mạnh, nhưng với thực lực của đám người này, nếu liên thủ lại, xử lý bọn chúng cũng không thành vấn đề.

Nhưng khổ nỗi bọn họ còn đang chém giết lẫn nhau.

Còn nguyên nhân chém giết cũng rất đơn giản, chỉ vì lệnh bài.

Tuy Hiên Viên Vô Song không thể sánh bằng mấy vị nửa bước Võ Tiên, không có ưu thế gì, nhưng sau lưng hắn lại là toàn bộ Lăng Tiêu Tông. Cho nên hắn cũng có tư cách tranh đoạt thứ hạng danh ngạch của Đại La Thần Cung.

Cho nên sau khi đi vào nơi này, hắn phát hiện hai võ giả tán tu, định ra tay với bọn họ.

Dù sao Hiên Viên Vô Song cũng không phải Sở Hưu, sau khi tiêu diệt Phạm Giáo, có thể nói là Sở Hưu không cần quan tâm tới lệnh bài, chắc chắn cuối cùng sẽ có một danh ngạch cho y.

Nhưng những võ giả đi vào Uổng Tử Thành này, bình thường không có cơ nghiệp gì, trên người ngoài thân thể để róc thịt ra, ngoài ra không sợ cái gì, chỉ muốn lấy mạng ra đánh cược vận may cơ duyên, đương nhiên cũng không sợ Hiên Viên Vô Song. Hai bên giao chiến lại khiến Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đến.

Hai người Hướng Tưởng và Trần Cửu Long biết mình không có cơ hội tranh đoạt danh ngạch Đại La Thần Cung, nhưng bọn họ lại để mắt tới hai võ giả tán tu và Hiên Viên Vô Song.

Lệnh bài và hồn tinh vô dụng đối với bọn họ, nhưng lại hữu dụng với Âu Dương Thánh.

Chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn của Âu Dương Thánh có một chút giao tình với chi phái của bọn họ. huống chi lần trước Âu Dương Thánh còn ra mắt giúp bọn họ đối phó với Sở Hưu. Đây đều là ân tình, dù sao cũng phải tìm cơ hội trả lại.

Nhưng đám người giao thủ gây động tĩnh quá lớn, khiến cho từng đội yêu quỷ kéo tới. Bây giờ đã phát triển thành hỗn chiến, tình thế đâm lao phải theo lao.

Trần Cửu Long lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song, hai vị võ giả này, tranh đoạt Đại La Thần Cung không phải không chết không thôi. Chỉ cần các ngươi giao lệnh bài và hồn tinh trên người các ngươi ra, chúng ta sẽ lập tức rút lui.

Còn đánh nữa, yêu quỷ tới đây sẽ càng nhiều, tất cả chúng ta đều không đi được!”

Hai võ giả tán tu kia nghe vậy thật ra đã hơi động tâm.

Bọn họ chỉ cầu cơ duyên, xưa nay chưa từng nghĩ thân là võ giả tán tu lại có thể đi vào trong Đại La Thần Cung tu hành.

Có lẽ trong lịch sử Đại La Thiên có người như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít.

Có điều Hiên Viên Vô Song lại cười lạnh nói: “Ngươi cũng biết còn kéo dài thì yêu quỷ tới đây sẽ càng ngày càng nhiều, vậy vì sao bên giao hồn tinh ra không phải các ngươi?

Hai con chó bị Sở Hưu ép phải đánh gãy một tay mà thôi, lại dám ra vẻ truyền nhân của Cổ Tôn gì gì trước mặt ta? Các ngươi mà xứng à?”

Lời nói của Hiên Viên Vô Song khiến Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đều nổi giận.

Bị Sở Hưu ép phải nhận thua ngay trước mặt y, tự đánh gãy một tay, đây là nỗi đau mà bọn họ khó chịu nhất.

Tuy trước mặt các đại phái đỉnh cao, cái gọi là truyền nhân của Cổ Tôn chỉ là một chỗ dựa, một võ giả tán tu hơi mạnh một chút mà thôi.

Nhưng từ khi bước chân vào giang hồ, bọn họ luôn được các đại phái đối xử khách khí lễ độ, võ giả tiểu môn phái và tán tu luôn lấy lòng tôn trọng, đã bây giờ mất mặt như vậy?

Trần Cửu Long tức giận nói: “Sở Hưu thì đã sao? Trong Trung Châu lần này hắn đã gây thù chuốc oán với vô số người, Phạm Giáo, Thiên Hạ Kiếm Tông, chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn vân vân, có ai không muốn giết hắn cho thống khoái?

Ra khỏi Đại La Thần Cung chính là ngày chết của hắn!”

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng.

“Ồ, vậy sao? Thế thì trước khi chết phải giết các ngươi trước đã.”

Khi Sở Hưu thật sự xuất hiện trước mặt Trần Cửu Long, hắn chỉ hận không thể tát mình một cái.

Cái miệng này của mình, sao làm chuyện khác không linh nghiệm như vậy?

Tuy Trần Cửu Long mạnh miệng, nhưng khi hắn và Hướng Tưởng thấy Sở Hưu, ánh mắt cả hai nào có chút chiến ý gì? Chỉ có sợ hãi!

Trong Trung Châu, hai người bọn họ đối đầu với Sở Hưu vài lần, nhưng lần nào cũng bị đánh cho tơi tả.

Đặc biệt là lần cuối cùng, Sở Hưu thi triển hai chiêu giết chết Tân Già La, hình tượng và lực lượng cường đại của y đã khắc sâu vào đáy lòng bọn họ, khiến bọn họ sợ hãi tới tận đáy lòng, không còn tâm tư tái chiến với Sở Hưu.

Hiên Viên Vô Song ở phía khác thấy vẻ sợ hãi trên mặt hai người, trong lòng càng thêm khó chịu, ghen ghét dữ dội.

Hai người này thấy mình là có ý cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh. kết quả Sở Hưu vừa lộ diện, cả hai lập tức hoảng sợ, thậm chí không dám nói một câu, loại chênh lệch này khiến hắn không tiếp thu nổi.

Sở Hưu nhìn Hướng Tưởng và Trần Cửu Long, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Sao các ngươi không nói gì nữa? Chẳng phải vừa rồi còn bảo chắc chắn ta sẽ chết không có chỗ chôn à?”

Thấy ý lạnh trong mắt Sở Hưu, quanh người Hướng Tưởng lập tức bộc phát ra một luồng ánh trăng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt, Uổng Tử Thành tối đen như có một vầng trăng sáng hiện lên.

Chính giữa ánh trăng sáng này thậm chí còn có ánh kim nguyên thần, hiển nhiên Hướng Tưởng đã lập tức thiêu đốt nguyên thần.

Ánh trăng truyền vào người Trần Cửu Long, đối phương lập tức phát lên tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, khí huyết bộc phát, thân hình hóa thành một con huyết long trực tiếp mang theo Hướng Tưởng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn.

“Trốn? Quá tam ba bận, các ngươi trốn được một lần, trốn được hai lần, bây giờ còn định trốn lần thứ ba?”

Hướng Tưởng thấy được sát ý trong mắt Sở Hưu, sát ý không hề che giấu, mà thực tế cũng là như vậy.

Tuy hiện tại thân phận của Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng trên thực tế y không có hảo cảm gì với đám truyền nhân của Cổ Tôn này.

Chỉ tính riêng những truyền nhân của Cổ Tôn mà y từng tiếp xúc, trên người bọn họ đều có một loại khí chất, Sở Hưu gọi loại khí chất này là vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ.

Ngoài những vị Cổ Tôn thật sự đạt tới Võ Tiên bát trọng thiên hay cửu trọng thiên, vì sao những Cổ Tôn khác không thành lập thế lực ở Đại La Thiên mà chọn cách ẩn cư tu luyện trong rừng sâu?

Tuy trên danh nghĩa những Cổ Tôn này ngăn cản hồng trần nhiễu loạn, bế quan tu luyện võ đạo, nhưng trên thực tế nguyên nhân chủ yếu là vì bọn họ không có năng lực làm vậy.

Không phải bọn họ không muốn làm mà là không làm được.

Những đại phái ở Đại La Thiên đã đặt chân tới cả vạn năm, hầu hết là thế lực truyền thừa từ hạ giới tới hiện tại, muốn thực lực có thực lực, muốn nội tình có nội tình, cho dù là thế lực quật khởi sau như Hàn Giang Thành cũng dựa vào hai người Diệp Duy Không và Mạnh Tinh Hà liên thủ mới gây dựng được cơ nghiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận