Côn Luân Ma Chủ

Chương 970: Lục Giang Hà 2



Tỷ như Ma Tâm Đường mà Sở Hưu nhận được truyền thừa, đường chủ Nam Cung Vô Minh thậm chí có thực lực đứng đầu trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn Địa Ma Đường mà Sở Hưu dẫn người tới diệt môn, khi đỉnh phong đường khẩu này cũng là chủ lực trong Côn Luân Ma Giáo, thậm chí không chỉ có một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Về phần mấy vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo, không ai nói thực lực bọn họ mạnh tới mức nào, nhưng Sở Hưu suy đoán, có thể đã tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Bằng không vì sao sau khi Độc Cô Duy Ngã mất tích, bọn họ có thể chống cự lại thế công của tất cả tông môn Chính đạo liên thủ trong thời gian dài như vậy?

Lục Giang Hà này nói mình là đường chủ Huyết Ma Đường vậy hẳn là người yếu nhất trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Còn hắn nói Tứ Đại Ma Tôn đều phải khách khách khí khí với hắn, chuyện này quá nửa là dát vàng lên mặt.

Nếu thực lực của hắn sánh được với Tứ Đại Ma Tôn, vậy Côn Luân Ma Giáo ngày trước chắc đã có Ngũ Đại Ma Tôn.

Lục Giang Hà như nhìn ra suy nghĩ trong đầu Sở Hưu, hắn hừ lạnh một tiếng rất nói: “Nếu là giao chiến chính diện, bản tôn quả thật không phải đối thủ của bốn người bọn họ. Nhưng nếu thật sự tử chiến, cho dù cả bốn người bọn họ liên thủ cũng đừng hòng giết chết bản tôn!”

“Bớt nói nhảm đi, vì sao vừa rồi ngươi nhận nhầm ta thành Độc Cô Duy Ngã? Chẳng lẽ tướng mạo ta giống hệt Độc Cô Duy Ngã à?”

Ngày trước Sở Hưu từng thấy hình dáng một nam tử trong ảo cảnh minh hà huyết hải vô biên. Lúc đó Sở Hưu đã suy đoán, đó là Độc Cô Duy Ngã.

Có điều giờ Lục Giang Hà lại nhận nhầm y thành Độc Cô Duy Ngã, chẳng lẽ y đoán sai, tướng mạo bản thân hiện gì tại giống Độc Cô Duy Ngã như đúc?

Lục Giang Hà chần chừ một chút rồi lắc đầu nói: “Nói thế nào đây nhỉ. Độc Cô đại nhân có một bộ bí pháp tạo thành ba hóa thân.

Ngày trước ngài ấy tiêu diệt một đại phái Đạo Môn là Thiên Nguyên Đạo Cung, nhận được một bộ bí điển Đạo môn, bí thuật chuyên tu luyện tam hồn của con người.

Hai hồn thiên địa thường xuyên ra ngoài, chỉ có mệnh hồn ở trong người.

Môn bí thuật này của Thiên Nguyên Đạo Cung chỉ là để tăng cường tinh thần lực, Độc Cô đại nhân lại phát triển nó thành một loại bí pháp hóa thân, khiến hai hồn thiên địa có thể rời khỏi thân thể một thời gian dài, đồng thời chế tạo hai hóa thân không hồn không phách. Chỉ cần truyền hai hồn vào đó, nó sẽ trở thành phân thân của Độc Cô đại nhân, cũng có chín thành sức chiến đấu của Độc Cô đại nhân.

Tướng mạo của ngươi giống hệt hóa thân Địa Hồn của Độc Cô đại nhân, nhưng ta dám khẳng định ngươi tuyệt đối không phải Độc Cô đại nhân.”

Sở Hưu nhíu nhíu mày hỏi: “Vì sao?”

Lục Giang Hà nói rất chắc chắn: “Một người có thể thay đổi tướng mạo, nhưng khí tức trên người, linh hồn, rất nhiều chi tiết nhỏ ngươi không thể nào thay đổi. Dù sao ngươi cũng không phải Độc Cô đại nhân là được.”

Sở Hưu càng nhíu mày chặt hơn.

Liên hệ giữa y và Độc Cô Duy Ngã luôn tồn tại, nhưng lại như một đống dây rối, không cách nào phân biệt rõ ràng.

Giờ điểm duy nhất Sở Hưu có thể khẳng định là mình chuyển sinh sang thế giới này chắc chắn có liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.

Trước đó Sở Hưu còn nghi ngờ mình là Độc Cô Duy Ngã chuyển thế, còn nhờ Viên Cát đại sư giúp tính toán một hồi, nhưng vẫn không có kết quả.

Còn giờ y lại biết tướng mạo bản thân không ngờ lại giống hệt một hóa thân của Độc Cô Duy Ngã, mọi chuyện càng khó phân biệt.

Tam thời bỏ qua những chuyện khó hiểu này, Sở Hưu tiếp tục dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn chỉ thẳng vào Lục Giang Hà nói: “Giờ thì nói tiếp, rốt cuộc vì sao ngươi lại bị cầm tù ở chỗ này ?”

Đang lúc Lục Giang Hà định nói, Sở Hưu lại âm trầm lên tiếng: “Nói thật đi, bằng không tay ta mà lỏng ra, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.

Cho dù ngươi là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, nhưng chắc chưa từng được nếm thử uy lực của Diệt Tam Liên Thành Tiễn? Giờ ngươi đang có cơ hội được thử đấy!”

Đối mặt với uy hiếp của Diệt Tam Liên Thành Tiễn, khóe miệng Lục Giang Hà giật giật.

Nhớ năm xưa hắn cũng là người có quyền có thế, cho dù là những võ giả trong đại phái đỉnh cao khi gặp hắn cũng phải khách khí, thế nhưng giờ lại bị một tiểu bối uy hiếp như vậy, rõ là nực cười.

Nhưng người này cũng biết thời biết thế, trong tình huống hiện tại chỉ cần Sở Hưu nhẹ nhàng buông tay ra, ngay cái tàn hồn của chết cũng chẳng còn.

Cho nên Lục Giang Hà chỉ đành nói: “Bản tôn bị cầm tù ở đây đơn giản vì Độc Cô đại nhân bất công!

Ngày trước lực lượng một mình Huyết Ma Đường ta còn bằng mấy đường khẩu khác cộng lại, đây đều là nhờ một mình bản tôn dốc sức gây dựng nên.

Ta tới xin Độc Cô đại nhân một vị trí Ma Tôn, thế nhưng Độc Cô đại nhân lại không cho ta.”

Sở Hưu nghi hoặc: “Sau đó thì sao?”

Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà Độc Cô Duy Ngã đánh nát cơ thể Lục Giang Hà, chỉ để lại một chút tàn hồn cầm tù ở đây, như vậy có vẻ quá nhỏ mọn.

Lục Giang Hà sắc mặt đỏ lên nói: “Sau đó ta tới Phong Mãn Lâu, uy hiếp lâu chủ Phong Mãn Lâu thế hệ đó, bắt hắn đổi danh hiệu của ta thành Huyết Hải Ma Tôn, thứ hạng còn trên Tứ Đại Ma Tôn kia.

Kết quả Độc Cô đại nhân tức giận phá hủy thân thể ta, cầm tù tàn hồn tại đây.

Có điều Độc Cô đại nhân biết ta tu luyện Huyết Ma Thần Công, năng lực khôi phục cực mạnh, gần với Bất Diệt Ma Đan.

Vốn ta chỉ bị cầm tù một trăm năm rồi được thả, tái tạo thân thể, ai ngờ Côn Luân Ma Giáo xảy ra chuyện, ta vẫn luôn bị giam ở đây tới tận bây giờ.”

Lúc nói lời này Lục Giang Hà còn lộ vẻ tiếc nuối, dường như chính hắn cũng biết việc mình làm năm đó ngu ngốc tới mức nào.

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, nếu vậy có vẻ rất bình thường.

Theo Sở Hưu, tên Lục Giang Hà này năm đó tâm địa bành trướng quá mức, hành động này của hắn đối với cấp trên nào cũng là khiêu khích, nói chi Độc Cô Duy Ngã.

Bất luận vị trí Ma Tôn là gì, ta cho ngươi mới là của ngươi, nhưng ngươi không được phép đòi.

Thế nhưng Lục Giang Hà này lại hay rồi, không đòi được thì thôi còn tự tung tự tác đi đoạt, rõ ràng là đang tự tìm đường chết, khiêu khích khả năng chịu đựng của Độc Cô Duy Ngã.

Sở Hưu gật đầu nói: “Cho nên năm trăm năm nay ngươi vẫn luôn bị nhốt ở đây?”

Lục Giang Hà buồn bực gật đầu nói: “Không khác lắm, có điều phần lớn thời gian bản tôn đều ngủ say.

Huyết Hồn Châu cần lực lượng khí huyết tẩm bổ mới có thể thấm tới tàn hồn bản tôn, khiến bản tôn giữ được thanh tỉnh.

Vốn dĩ lúc trong Thánh giáo bản tôn chỉ bị phạt, cũng không bị khai trừ khỏi Thánh giáo cho nên cứ đúng hạn lại có người bổ sung khí huyết cho bản tôn.

Thế nhưng đám nhãi ranh Địa Ma Đường lại lấy Huyết Hồn Châu đi, sau đó thậm chí không buồn dâng lên một chút xíu lực lượng khí huyết nào, khiến năm trăm năm nay bản tôn hầu hết là ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ.

Nếu để bản tôn gặp bọn chúng chắc chắn sẽ chém chúng thành muôn mảnh!”

Nói tới đây Lục Giang Hà càng hận Địa Ma Đường tới nghiến răng nghiến lợi .

Bạn cần đăng nhập để bình luận