Côn Luân Ma Chủ

Chương 902: Mời chào



Cho nên y mời chào Bàng Hổ thật ra chỉ là hợp tác mà thôi. Để Bàng Hổ cũng gia nhập Trấn Võ Đường, Bàng Hổ sẽ nhận được một tầng thân phận Trấn Võ Đường coi như người của triều đình Bắc Yên, còn Sở Hưu cũng kiếm được một minh hữu trên đất Bắc Yên.

Nghĩ vậy, Sở Hưu không vội tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mà dẫn Mai Khinh Liên tới tìm Bàng Hổ.

Thời gian vừa qua, Kỳ Liên Trại thay đổi không nhiều, chỉ hủy bỏ một vài phân trại, để lại tổng trại ở Liêu Đông, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thấy Sở Hưu tới, người của Kỳ Liên Trại lập tức tới đón y vào.

Dù sao cũng là người từng kề vai chiến đấu, Kỳ Liên Trại rất quen thuộc với Sở Hưu, ấn tượng cũng không tệ.

Bàng Hổ cười lớn đi ra nói: “Lâm công tử... À không, phải gọi là Sở lão đệ mới đúng. Thời gian vừa qua phong thái của ngươi tại Bắc Yên thật uy phong, khiến ta cũng phải ngưỡng mộ.”

Vốn lúc Bàng Hổ đi ra còn rất hào sảng, có điều khi thấy Mai Khinh Liên, hắn lại lập tức nhăn nhó, cười ngây ngô hai tiếng rồi sờ lên đầu nói: “Khinh... Mai thánh nữ sao cũng tới?”

Mai Khinh Liên nhướn hai hàng mi thanh nói: “Sao nào? Chẳng lẽ ta không tới Kỳ Liên Trại của ngươi được à? Không phải ta đã bảo ngươi rồi à, sao ngươi càng ngày sống càng kém? Ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu tốt xấu gì các ngươi cũng là hào kiệt một phương, thế nhưng lần trước lại bị Tụ Nghĩa Trang ép tới mức này.”

Bàng Hổ thầm không phục, ngày trước Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu là ba mươi sáu cự khấu liên thủ, còn giờ chỉ có mình hắn, làm được như hiện tại đã rất không dễ rồi.

Có điều lúc này Bàng Hổ đối mặt với Mai Khinh Liên lại như thấp hơn một cái đầu, kìm nén tới mức sắc mặt đỏ bừng, nhưng không hề phản bác.

Trực giác nói cho Sở Hưu, hai người này chắc chắn từng có chút chuyện xưa, có điều y cũng không hỏi nhiều, chỉ nói vào trọng tâm: “Lần này ta tới tìm Bàng trại chủ thật ra muốn hỏi Bàng trại chủ một vấn đề.

Chắc ngươi cũng đã biết ta cùng Hạng Long hoàng đế Bắc Yên liên thủ thành lập Trấn Võ Đường,. Ta muốn hỏi Bàng trại chủ, ngươi có đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường của ta không?

Sau khi gia nhập Trấn Võ Đường, Bàng trại chủ chỉ có thân phận Trấn Võ Đường trên danh nghĩa, xem như khoác một lớp da của triều đình, làm việc sẽ thuận tiện hơn một chút. Ngươi với ta là người quen cũ, ta không tốn nhiều tâm cơ, sau này nếu Trấn Võ Đường có chuyện cần Bàng trại chủ xuất thủ, vậy hai chúng ta sẽ cùng thương lượng, không có quan hệ phụ thuộc.”

Nhắc tới chính sự, Bàng Hổ không còn vẻ nhăn nhó vừa rồi nữa. Hắn chỉ cau mày nói: “Sở lão đệ, lần trước ngươi giúp ta một ân tình lớn, còn có cả Mai thánh nữ đến đây, nếu chỉ là mình ta vậy đáp ứng cũng không vấn đề gì. Nhưng giờ mọi chuyện còn dính tới toàn bộ Kỳ Liên Trại, mặc dù ta là trại chủ nhưng lại không thể quyết định tiền đồ thay các thủ hạ huynh đệ được.

Cho nên xin Sở lão đệ thứ lỗi, ta cần bàn bạc với bọn họ sau đó mới quyết định được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Bàng Hổ quyết định như vậy cũng rất bình thường.

Thân là kẻ bề trên, nếu Bàng Hổ tùy tiện quyết định thay thủ hạ, vậy mới là lỗ mãng nóng nảy, vô trách nhiệm.

Làm trại chủ đã nhiều năm, Bàng Hổ mặc dù nhìn như thô kệch, nhưng hắn không phải người không biết suy nghĩ.

Sau khi Bàng Hổ đi khỏi, Mai Khinh Liên nói: “Ngươi nói xem tên kia liệu có đáp ứng không? Ta được biết, ngày trước quan hệ giữa Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu không tệ, thậm chí có thể nói Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu bị hủy diệt chính trong tay triều đình Bắc Yên. Thế nhưng giờ ngươi lại bảo hắn gia nhập Trấn Võ Đường, mặc dù chỉ là khoác một lớp da triều đình trên danh nghĩa, nhưng Kỳ Liên Trại cũng khó lòng chấp nhận nổi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Vừa vặn ngược lại, ta thấy bọn họ sẽ nhanh chóng chấp nhận.

Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã chết mà Kỳ Liên Trại còn tồn tại. Gia nhập Trấn Võ Đường không có chỗ xấu, vì một đống người chết mà chặn đường của người sống, không đáng!”

Quả nhiên không tới một khắc đồng hồ sau Bàng Hổ đã trở lại trả lời Sở Hưu, Kỳ Liên Trại đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường.

Mặc dù có một phần nhỏ số người không đồng ý gia nhập Trấn Võ Đường, thậm chí không muốn trở thành chó săn cho triều đình dù chỉ trên danh nghĩa, nhưng đại đa số lại không phản đối.

Võ giả trong Kỳ Liên Trại đại đa số đang lúc tráng niên, do tình hình Kỳ Liên Trại bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn ở lại trong khu rừng Liêu Đông này. Một năm hai năm còn được, lâu hơn nữa, vậy thật sự không được.

“Bàng trại chủ, ngươi đã lựa chọn rất sáng suốt.”

Sở Hưu cười cười nói: “Đúng rồi, giờ Bàng trại chủ có thời gian không? Ta và Mai thánh nữ định tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chuyến.”

Bàng Hổ kinh ngạc nói: “Đến đó làm gì? Các ngươi định xuất thủ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nếu xuất thủ thật thì đâu thể chỉ có hai chúng ta.

Hạng Long cho chúng ta một nhiệm vụ, bảo chúng ta tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chuyến, vừa vặn tới kịp ngày mừng thọ vị lão tổ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bàng trại chủ, nếu ngươi muốn đi, vậy cứ coi như tới xem trò cũng được. Chuyến này chắc không đánh nhau đâu.”

Bàng Hổ hiểu rõ gật đầu nói :”A, hóa ra là tiệc mừng thọ lão rùa già của Bạch gia. Vừa hay ta đang rảnh, đi cùng các ngươi một chuyến.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Lão rùa già? Tiếng tăm vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không được tốt?”

Mặc dù Sở Hưu cũng coi như người Bắc Yên, nhưng thật ra y không ở Bắc Yên bao lâu.

Còn Bàng Hổ là võ giả Bắc Yên hàng thật giá thật quật khởi trên giang hồ. Hắn hiểu rõ một số bí mật của Bắc Yên còn hơn cả Sở Hưu.

Bàng Hổ thản nhiên cười lạnh nói: “Lão rùa già đó khi còn trẻ cũng chẳng tốt đẹp gì. Ngày trước khi hắn đảm nhiệm thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chính là lúc Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành yếu ớt nhất, thậm chí trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ có mình hắn là tông sư võ đạo.

Cho nên hắn quỳ xuống đất liếm chân nịnh bợ Đại Quang Minh Tự, thậm chí trong từ đường nhà mình cũng thờ tượng phật.

Dựa vào việc nhẫn nhịn cùng sự che chở của Đại Quang Minh Tự, lão rùa già này cuối cùng cũng bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tiếp đó cũng xuất hiện vài vị tông sư võ đạo. Hắn lại vứt cái vẻ hèn mọn đó đi, không nịnh bợ Đại Quang Minh Tự nữa, loại trừ các thế lực đối lập tại Bắc Địa, lại chèn ép các thế lực khác.

Đến giờ ngươi cũng thấy rồi đấy, kẻ xưng vương xưng bá chân chính tại Cực Bắc Hoang Nguyên chỉ còn ba nhà, trừ Đại Quang Minh Tự và Tà Cực Tông chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự kia thật sự không làm được chuyện lạm sát kẻ vô tội, còn thời gian đó Tà Cực Tông cũng vô cùng khiêm nhượng. Lúc đó Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giết người ở khu Cực Bắc còn nhiều hơn Tà Cực Tông!”

Nghe Bàng Hổ nói vậy, Sở Hưu ngược lại cảm thấy lão tổ sợ chết của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia không đến mức không chịu nổi như vậy, ngược lại có tiềm chất kiêu hùng.

Khi thực lực còn yếu thì khiêmnhượng nhẫn nhịn, đến khi thực lực cường đại lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết chèn ép các phe đối lập. Hành động này không có gì sai, đổi lại thành Sở Hưu, y cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ có điều cái cách gắng gượng sống tạm của đối phương, Sở Hưu không cách nào tán thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận