Côn Luân Ma Chủ

Chương 1220: Giang Sơn Các

Nghe Sở Hưu nói mình chõ mồm vào sủa, trưởng lão Triệu gia giận tới mức sắc mặt đỏ bừng.

Nhưng không đợi hắn nói gì, Triệu Nguyên Phong đã ngăn lại, trầm giọng nói: “Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta ở ngoài biển lâu ngày, không hiểu nhiều về võ lâm trưởng lão nên lỡ gây ra chuyện cười như vậy. Đã mạo phạm tới Sở đại nhân, mong Sở đại nhân thứ lỗi.”

Trưởng lão nhà mình gây phiền toái, người phải thu dọn vẫn là Triệu Nguyên Phong hắn.

Hắn biết địa vị của Sở Hưu tại Bắc Yên. Tuy mình và Sở Hưu sẽ không có xung đột và thù hận gì, nhưng nếu bây giờ trưởng lão nhà mình đắc tội với đối phương, vậy đúng là tai bay vạ gió.

Đương nhiên Triệu Nguyên Phong cũng không thể hiện quá yếu thế, hắn liếc qua người của hai nhánh Đạo Phật: “Sở đại nhân, Giang Sơn Các ta tới đây chỉ để gặp mặt hoàng đế Bắc Yên một lần, sau khi gặp sẽ lập tức lên đường tới Ngụy Quận. Sau này chúng ta không tham gia tranh chấp của giang hồ hay triều đình Bắc Yên.

Phiền phức đầu tiên mà Sở đại nhân phải giải quyết không phải chúng ta. Thậm chí về sau chúng ta cũng không phải phiền toái của Sở đại nhân. Ngược lại, không khéo tương lai chúng ta còn có thể hợp tác.”

Sở Hưu nhìn Triệu Nguyên Phong một hồi, vị các chủ Giang Sơn Các này không nổi danh trên đất Trung Nguyên, nhưng chỉ dựa vào chiêu thức hắn vừa thể hiện và lời nói vừa rồi của hắn, Sở Hưu có thể kết luận đây là người có năng lực.

Đừng tưởng đất hải ngoại dễ sống hơn võ lâm Trung Nguyên, nơi nào có người thì có giang hồ. Nếu đã là giang hồ đương nhiên không thể thiếu tranh chấp chém giết, hơn nữa tranh chấp chém giết ở hải ngoại còn nhiều hơn.

Trung Nguyên đai rộng rãi của cải trù phú, đánh không lại còn có cơ hội trốn. Vạn nhất trốn được thì tìm chỗ dưỡng thương thôi, dù sao quân tử báo thù, mười năm cũng chưa muộn.

Nhưng ở khu vực hải ngoại, bên ngoài những hòn đảo là biển rộng mênh mông, thua trận chỉ có con đường chết.

Giang Sơn Các có thể chiếm cứ vài hòn đảo ở nơi hải ngoại tàn khốc kia, đủ thấy thực lực và thủ đoạn của Triệu Nguyên Phong.

Đúng lúc này, không biết Hạng Sùng nghe đâu biết chuyện, vội vàng chạy tới.

Tuy Hạng Long mời hai nhánh Đạo Phật tới là để kiềm chế Sở Hưu nhưng mới gặp mặt ngày đầu tiên đã đánh nhau ngoài cửa thành cũng không ổn. Cho nên hắn lập tức chạy tới ngăn cản.

Thậm chí Hạng Sùng mang cả Cửu Long Ấn tới, chỉ sợ Sở Hưu đột nhiên nổi điên, mang theo Thương Thiên Lương trực tiếp trở mặt.

Đương nhiên đó là suy nghĩ của Hạng Sùng. Không đến lúc chân tướng phơi bày, Sở Hưu cũng không dùng tới sức chiến đấu cấp bậc Thương Thiên Lương. Tuy y rất điên cuồng, nhưng sau khi nổi điên cũng phải được lợi mới được, không thì uổng công nổi điên.

Thấy bầu không khí ở đây tuy nặng nề nhưng hình như còn chưa thật sự động thủ, Hạng Sùng thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Chư vị, bệ hạ đang chờ mọi người, cùng ta vào thành thôi.”

Nói xong Hạng Sùng còn nhìn Sở Hưu một hồi, nhẹ nhàng nói: “Sở đại nhân, bệ hạ đang chờ bọn họ đấy. Có chuyện gì thì nói sau được không?”

Sở Hưu cười nói: “Trấn Bắc Vương lo lắng quá rồi, ta chỉ nghênh đón bằng hữu năm xưa mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được?”

Hạng Sùng hừ khẽ một tiếng: “Chỉ mong là thế.”

Sau khi người của hai nhánh Đạo Phật và Giang Sơn Các đi khỏi, Đường Nha ở bên cạnh mới nói: “Giang Sơn Các rất nổi tiếng ở khu vực hải ngoại. Bây giờ bọn họ lại có vẻ không tự biết lấy mình, cực kỳ ngu xuẩn.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu thiên hạ này đều là người thông minh, vậy thì chẳng còn đường sống nữa rồi.

Chuyện này rất bình thường, có một số người có sống vài trăm năm vẫn không hiểu chuyện, cái này không liên quan tới tuổi tác.

Đừng cười người khác, trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng thiếu mấy lão già không chịu chết như vậy.”

Đường Nha gật đầu, có vẻ cũng đúng. Hắn vẫn chưa quên chuyện ngày trước ba vị đại lão của nhánh Ẩn Ma tới hưng sư vấn tội, đây là chuyện rất quá đáng.

Sau khi thăm dò ở cửa thành, Sở Hưu đã thấy rất rõ, tuy Hạng Long già yếu sắp chết nhưng vị hùng chủ từng dẫn Bắc Yên quật khởi quả thật không phải người dễ đối phó.

Hợp tung liên hoành, xua hổ nuốt sói, những thủ đoạn này được hắn sử dụng hết sức thuần thục. Thậm chí một đế vương có thể không biết trị vì quốc gia, bên dưới sẽ có quan văn quản lý giúp ngươi. Đế vương cũng có thể không biết đánh trận, mấy vị đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân còn thông thạo hơn.

Nhưng thân là đế vương lại không thể thiếu cái nhìn và thủ đoạn đối với đại cục.

Rất hiển nhiên, điều kiện mà Hạng Long đưa ra khiến cả Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đều không thể cự tuyệt. Cho dù bọn họ biết hành động lần này sẽ chọc giận Sở Hưu, cho dù bọn họ biết Hạng Long đang mượn đao giết người, bọn họ vẫn làm. Bởi vì cái giá của việc mượn đao này phong phú tới mức bọn họ không cách nào cự tuyệt.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở về suy nghĩ đối sách, một người mặc y phục quản gia lại đi tới trước mặt Sở Hưu, chắp tay thi lễ nói: “Sở đại nhân, điện hạ nhà ta cho mời.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Điện hạ nhà ngươi?”

Người kia nói: “Đương nhiên là thái tử điện hạ.”

“Hạng Xung tìm ta?”

Thần sắc quản gia kia có vẻ không vui, dừng một chút rồi nói: “Xin đại nhân chú ý xưng hô một chút, bây giờ điện hạ nhà ta đã trở thành thái tử, ngươi gọi thẳng tục danh có vẻ không ổn!”

Sở Hưu có thể vì lời nói mà trở mặt với loại cường giả Chân Hỏa Luyện Thần không tự biết mình như trưởng lão Triệu gia, nhưng y sẽ không chấp nhặt với một người hầu, vì như vậy quá mất giá.

Lúc này y chỉ đang nghĩ, Hạng Xung tìm mình làm gì?

Đối phương và Sở Hưu từng quen biết, nhưng quan hệ không sâu.

Lần trước khi Hạng Long chèn ép Sở Hưu, Sở Hưu còn định nhờ Hạng Xung giúp đỡ. Nhưng khi thăm dò đối phương lại trực tiếp cự tuyệt.

Từ lúc đó trở đi, Sở Hưu đã nhìn ra rốt cuộc lập trường của Hạng Xung ra sao. Cũng từ đó, hai bên không có liên hệ gì.

Bây giờ đối phương lên làm thái tử, chẳng lẽ lại định mời chào bản thân?

Trong lúc suy nghĩ, Sở Hưu trực tiếp nói với người hầu kia: “Dẫn đường đi.”

Người hầu kia dẫn Sở Hưu tới cung thái tử

Mấy năm gần đây cung thái tử vẫn luôn để trống. Bên trong tuy được quét dọn nhưng vẫn khá lộn xộn, chưa thể vào ở được.

Nhưng Hạng Xung như sợ mất đi địa vị, không kịp chờ đợi đã chuyển luôn vào trong cung thái tử, cũng chẳng quan tâm nơi này đã ở được hay chưa.

Sở Hưu đợi nửa khắc trong phòng khách đơn sơ mới thấy Hạng Xung đi ra, gương mặt tươi cười nói: “Sở đại nhân, ta đến hơi chậm, không thể tiếp đón từ xa.”

Liếc Hạng Xung một cái, với nhãn lực của Sở Hưu, y đã đoán được gần hết suy nghĩ của Hạng Xung.

Đắc ý, kiêu ngạo nhưng lại cố gắng che giấu, không muốn để người khác nhận ra.

Thậm chí giọng điệu hắn nói chuyện với Sở Hưu cũng khác với lúc trước, có vẻ trịnh thượng.

Trước đây Hạng Xung tuy là hoàng tử nhưng rất muốn chiêu hiền đãi sĩ, mời chào tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh giang hồ như Sở Hưu.

Còn sau này Sở Hưu trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường, Hạng Xung thậm chí không có cả tư cách mời chào hắn, chỉ có thể nịnh bợ lấy lòng.

Nhưng bây giờ thì sao? Hạng Xung hắn đã trở thành thái tử, không bao lâu sau sẽ trở thành hoàng đế Bắc Yên. Còn Sở Hưu ngươi bị phụ thân chèn ép cả trong sáng lẫn ngoài tối, ngươi có thấy hối hận vì trước đây không gia nhập dưới trướng bản cung không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận