Côn Luân Ma Chủ

Chương 909: Chân tướng rõ ràng 1



Trần Kim Đình ít kinh nghiệm giang hồ, dễ bị tâm tính bản thân chi phối, nhưng Nhậm Thiên Lý lại là người lão luyện, lại trải bao sóng gió trong triều đình, đấu đá với bao người, cũng có không ít tâm cơ.

Tình huống trước mắt rõ ràng có phần không đúng, thời điểm này tốt nhất là đứng ngoài xem trò hay, cố gắng đừng có xen vào.

Thấy Sở Hưu lại nhìn về phía mình, Bạch Hàn Thiên bèn nói: “Chư vị, tiệc mừng thọ kết thúc. Lão tổ chuẩn bị truyền thụ võ công cho tiểu bối, mời các chư vị về thôi.”

Sở Hưu chẳng những không đi ngược lại bước lên trước một bước, cười cười nói: “Gấp làm gì? Ta nói rồi, chỉ cần để ta gặp Bạch lão tiền bối một lần, ta sẽ lập tức đi khỏi.”

“Sở Hưu! Ngươi cố ý gây sự đấy à?”

Dứt lời, Bạch Hàn Thiên vung tay, lập tức có đại lượng đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trào ra, nhìn chằm chằm vào đám người Sở Hưu.

Những người này có kẻ đang chuẩn bị khởi động trận pháp, có người lại lăm lăm cung nỏ nhắm vào người Sở Hưu.

Cung nỏ bình thường đương nhiên không cách nào đối phó với tông sư võ đạo, nhưng cung nỏ trong tay bọn họ đều được đặc chế, bên trên khắc họa phù văn. Mặc dù một bộ cung nỏ riêng lẻ, tông sư võ đạo có thể tùy ý đánh tan hay né tránh, nhưng cả ngàn bộ cung nỏ cùng bắn, uy lực cũng cực kỳ kinh người.

Thấy cảnh này, Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên đều lộ vẻ cảnh giác đứng bên cạnh Sở Hưu, nhưng lúc này Sở Hưu lại nở một nụ cười.

Từ khi tới tham gia mừng thọ của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Sở Hưu vẫn luôn có cảm giác quái dị.

Người khác có lẽ đã quen nên cảm thấy bình thường, nhưng lần này Sở Hưu tới lại thấy rất mất tự nhiên.

Mãi tới khi Bạch Vô Kỵ âm thầm đưa tin cho y, trong lòng Sở Hưu mới nảy sinh một suy đoán mơ hồ.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, còn cần Sở Hưu kiểm nghiệm lại.

Y đoán đúng, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn sẽ gặp xui. Vạn nhất y đoán sai, vậy phải đối mặt với sự truy sát của cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Đối thủ là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Sở Hưu đương nhiên không quá lo lắng. Ngay cả La Thần Quân ngày trước y còn dám chống đỡ, lúc này đối mặt với một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đã già, đương nhiên y có nắm chắc trốn thoát.

Chỉ có điều giờ xem ra, y có lẽ không có cơ hội giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần rồi.

Sở Hưu gây sự ở đây như vậy nhưng vị lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành kia vẫn không xuất hiện. Vị này hoặc là nhẫn nhịn tới cực hạn, hoặc là trong chuyện này có gì bất ổn!

Bạch Hàn Thiên càng che giấu càng lộ rõ vẻ ngoài mạnh trong yếu.

Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay, cười lạnh nói: “Ngươi nói không sai, ta đang gây sự đấy!

Bạch Hàn Thiên, bệ hạ bảo ta tới bàn điều kiện với ngươi là nể mặt ngươi, thế nhưng đã nể mặt rồi ngươi vẫn không chịu, vậy đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn!”

Vốn Sở Hưu muốn gây sự từ trước rồi nhưng vẫn chưa tìm được cớ, y định lấy ân oán ngày xưa ra làm cớ, có điều nghĩ tới chuyện Hạng Long, y bên lôi ra nói thẳng.

Câu nói này có hiệu quả rất tốt, trước đó còn có một số thế lực có giao tình với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành định nhúng tay, chẳng qua vừa nghe Sở Hưu nói vậy, đám người này lập tức bỏ qua suy nghĩ lúc trước.

Nếu chuyện này là Sở Hưu tự quyết định, tự y gây chuyện, vậy bọn họ có thể quang minh chính đại xuất thủ.

Nhưng giờ lại liên lụy tới cả triều đình Bắc Yên, bọn họ không thể không cẩn thận. Có một số việc tốt nhất đừng tùy tiện nhúng tay vào.

Bạch Hàn Thiên nghe Sở Hưu nói vì nguyên nhân này mà níu chặt không tha cho Bạch gia của hắn, không khỏi cảm thấy hối hận.

Trước đó Sở Hưu đã nói với hắn, triều đình muốn đóng quân tại vùng Cực Bắc, chủ yếu không phải phòng ngự Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của hắn mà là Đại Quang Minh Tự.

Nhưng chính vì vậy, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng bị hạn chế đôi chút, lại thêm hắn sợ ảnh hưởng tới thanh danh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bị người trong giang hồ nghĩ rằng mình sợ Sở Hưu, sợ triều đình, cho nên không đáp ứng.

Thế nhưng ai mà ngờ được, Sở Hưu này lại điên cuồng tới mức trực tiếp gây chuyện trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Rơi vào đường cùng, Bạch Hàn Thiên đành đưa mắt nhìn về phía gian phòng bế quan của lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Một luồng uy áp mạnh mẽ thuộc về cường giả Chân Hỏa Luyện Thần ầm ầm giáng lâm, còn cuồng bạo hơn lúc trước vài lần.

“Tiểu bối to gan! Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta không phải nơi ngươi cho ngươi tùy ý giễu võ giương oai!

Nể tình ngươi là người trong triều đình, lão hủ tha cho ngươi một con đường sống, còn không mau cút đi!”

Lúc này gương mặt Sở Hưu lại nở một nụ cười quỷ dị: “Tha cho ta một con đường sống? Xin lỗi, con người ta rất cố chấp, không thích đi đường sống, cứ thích đi đường chết cơ!”

Dứt lời, Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu trực tiếp chém xuống, mang theo ma khí cùng khí huyết sát ngập trời bộc phát. Một đao này ma tính sâu nặng, khí tức kinh khủng thậm chí khiến mọi người xung quanh không nhịn được trong lòng chấn động.

Hơn nữa điểm khiến người ta kinh hãi nhất là mục tiêu của chiêu đao này của tên Sở Hưu kia lại chém thẳng vào cánh cửa mà lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bế quan tu luyện. Rốt cuộc y định làm gì? Tâm địa bành trướng định chiêu chiến cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần?

Mặc dù mọi người ở đây đều thừa nhận thực lực của Sở Hưu quả thật rất mạnh, mặc dù y chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, có điều đối với vài người, vừa bước vào cảnh giới này cũng đã là đỉnh phong.

Mặc dù Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Võ Đạo Chân Đan đỉnh phong nhưng tối thiểu so với những võ giả cùng cảnh giới, y có thể thắng được tám thành.

Nhưng Sở Hưu có mạnh hơn nữa cũng chỉ là Võ Đạo Chân Đan, đối mặt với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù đối phương có hơi già yếu, phần thắng của y cũng không nhiều.

Nói chính xác hơn, Sở Hưu hoàn toàn không có phần thắng, chỉ có hai kết cục chật vật bỏ trốn giữ mạng và bị giết chết tại chỗ.

Bạch Hàn Thiên thấy vậy lại biến sắc, phẫn nộ quát lớn: “Tất cả mọi người ra tay, ngăn cản Sở Hưu!”

Dứt lời Bạch Hàn Thiên xuất chưởng đánh ra, chưởng lực âm hàn đóng băng tất cả, những nơi thế chưởng đi qua tất cả đều hóa băng, cương khí ngưng kết hơi nước trong không khí, không ngờ lại hóa thành một con rồng băng đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu.

Cùng lúc, vô số kiếm khí thế đao ập tới người Sở Hưu, trên mặt đất cũng lấp loáng ánh sáng trận văn, hóa thành một lực lượng hùng hồn đánh về phía ba người.

Đây là căn cơ súc tích của một đại phái, cho dù không có cao thủ tông sư võ đạo, nhưng chỉ dùng một số ngoại vật cũng đủ ngăn cản cường địch.

“Lược trận giúp ta!”

Dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất đao chém tan băng long, lao về phía Bạch Hàn Thiên.

Còn Bàng Hổ và Mai Khinh Liên đứng lại tại chỗ giúp Sở Hưu ngăn cản trập pháp cùng mũi tên vô biên vô hạn kia.

Đấu pháp này khiến Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ rất không thích ứng, bọn họ tình nguyện lao tới tấn công cũng chẳng thích đứng tại chỗ bị cả đám bao vây công kích.

Đây là căn cơ súc tích của một đại phái, cho dù không có tông sư võ đạo ra tay, chỉ dùng ngoại vật cũng đủ khiến đối thủ biết khó mà lui.

Bạn cần đăng nhập để bình luận