Côn Luân Ma Chủ

Chương 1933: Lại cược một ván 2

Sở Hưu hành xử đơn giản thô bạo tới cực hạn, nhưng Tế Không lại không muốn đánh, huống chi có đánh cũng chưa chắc thắng được.

Tế Không đã thấy thực lực của Sở Hưu trong lần đặt cược trước, không kém gì Võ Tiên mạnh hơn y một tầng, thậm chí hai tầng.

“Khoan hãng động thủ.”

Sở Hưu nhìn Tế Không thiền sư: “Ồ? Tế Không đại sư định nhường à?”

Tế Không thiền sư lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Vạn Phật Cung cực kỳ quan trọng đối với Thiên La Bảo Tự ta, Thiên La Bảo Tự chắc chắn không nhượng bộ.

Nhưng tương tự, di tích này cũng rất quan trọng đối với Sở giáo chủ, cho nên ngươi cũng không nhường.

Mọi người đều không muốn nhường, nhưng nếu đánh thật, lại đánh tới nảy lửa thì không có lợi.

Hay là thế này đi, chúng ta đều không ra tay, mọi người cùng đặt cược, điều động đệ tử thủ hạ từ Võ Tiên tam trọng thiên trở xuống ra tay, tổng số không quá mười người, đi vào trong thăm dò tranh đoạt.

Thắng thua không ở hai chúng ta mà ở môn hạ đệ tử, nếu là lúc nguy cấp chúng ta cũng có thể ra tay giải cứu, nhưng bên ra tay trước bị tính là thua, phải chủ động rút lui. Sở giáo chủ thấy sao?”

Vẻ mặt Sở Hưu như cười như không: “Tế Không đại sư thân là cao tăng Phật tông, lại thích đặt cược như vậy à? Lần trước cược, lần này cũng cược?”

Tế Không thiền sư lắc đầu nói: “Cho nên bần tăng lục căn chưa tịnh, không thành Phật được.

Cược nhỏ đỡ mất tình cảm, ngẫu nhiên đánh cược một phen có thể tránh được tổn thất, như vậy không tốt sao?

Sở giáo chủ có dám cược ván này không?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Có gì mà không dám?”

Tế Không thiền sư lập mỉm cười, phân phó vài Võ Tiên nhất trọng thiên nhị trọng thiên và vài võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hư Vân đi ra.

Lần trước hắn giao thủ với Sở Hưu nhưng không thể đánh bại y, hắn thừa nhận chiến lực của Sở Hưu rất kinh khủng, chẳng trách y có thể khuấy động phong vân ở cả Đại La Thiên và hạ giới.

Nhưng hắn thừa nhận Sở Hưu rất mạnh nhưng không tin Côn Luân Ma Giáo cũng mạnh như vậy.

Tông môn như Thiên La Bảo Tự, môn hạ Đông Tề được bồi dưỡng nhiều đời, mỗi thời đại đều có võ giả tài hoa kinh thiên.

Có thể nói võ giả của Thiên La Bảo Tự, không ai là kẻ yếu, các đệ tử đều đứng trên đỉnh cao của cùng cấp độ, đừng nói tới cảnh giới Võ Tiên.

Cho nên Tế Không thiền sư rất tin tưởng vào ván cược này.

Sở Hưu nói với Thương Thiên Lương và Lã Phụng Tiên: “Thương thành chủ, lã huynh, giao cho các ngươi.”

Thương Thiên Lương và Lã Phụng Tiên cùng gật nhẹ đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Lúc này Lục Giang Hà vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, nghe vậy không khỏi lên tiếng hỏi: “Còn ta thì sao?”

Sở Hưu liếc hắn một cái: “Đừng làm mất mặt.”

Lục Giang Hà nghe vậy trợn tròn hai mắt, cảm thấy Sở Hưu đang nhắm vào mình.

Thương Thiên Lương và Lã Phụng Tiên thì nói giao cho bọn họ, sao sang mình lại là mất mặt?

Không đợi Lục Giang Hà phản bác, người của Lục Giang Hà đã đi ra, bọn họ cũng cất bước đi theo, hai bên cùng đi vào không gian đó.

Ánh sáng trắng lóe lên, khi đám người Lã Phụng Tiên bước vào không gian đó, từng tòa cung điện vặn vẹo hiện lên bốn phía xung quanh bọn họ, có một số thậm chí đã bị cắt đứt đắp chồng lên nhau, trở thành phế tích.

Những cung điện này rõ ràng mang hai phong cách, Vạn Phật Cung và Nguyên Thần Cung đã trùng điệp lên nhau.

Lã Phụng Tiên nói với Thương Thiên Lương và Lục Giang Hà: “Thương thành chủ, Lục tiền bối, chúng ta thăm dò trước hay động thủ trước?”

Thương Thiên Lương còn chưa kịp lên tiếng, Lục Giang Hà đã đứng ra cười lạnh nói: “Thăm dò? Thăm cái quái gì? Giải quyết đám lừa trọc này trước, sau đó chúng ta muốn thăm dò thế nào chẳng được!”

Sau khi Lục Giang Hà bước vào cảnh giới Võ Tiên, có thể nói là tâm địa bành trướng.

Trước đó hắn vẫn luôn coi chức vị Tứ Đại Ma Tôn là chấp niệm, đương nhiên hiện giờ cũng là chấp niệm.

Nhưng sau khi trở thành Võ Tiên, thực lực của hắn thậm chí còn vượt xa tứ trọng thiên trước kia, vừa có chấp niệm, nhưng cũng vừa có lòng tin.

Sở Hưu còn bảo hắn đừng để mất mặt? Hôm nay Lục Ma Tôn sẽ dạy cho lũ lừa trọc kia một bài học, Côn Luân Ma Giáo không chỉ có mình Sở Hưu là cường đại, Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà này cũng không phải ăn chay!

Bên phía Thiên La Bảo Tự còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Giang Hà lao tới, chuyện này khiến bọn họ sửng sốt.

Sao bên Côn Luân Ma Giáo nóng vội như vậy, chẳng lẽ đây là cao thủ đệ nhất dưới trướng Sở Hưu?

Bên phía Thiên La Bảo Tự, một hòa thượng trung niên dáng người cao to hỏi Hư Vân: “Người này là ai? Chẳng lẽ là cao thủ đỉnh cao dưới trướng Sở Hưu?”

Hắn là Tế Thịnh thủ tọa Vi Đà Viện thuộc Thiên La Bảo Tự, Võ Tiên nhị trọng thiên, tuy cùng bối phận với đám người Tế Thiện thiền sư, nhưng vẫn là thủ tọa tương đối trẻ trong Thiên La Bảo Tự.

Hư Vân hừ khẽ một tiếng: “cao thủ gì? Tên này là đường chủ dưới trướng Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, hình như do một chuyện nên bị phong ấn nguyên thần, năm trăm năm sau mới được thả ra, quy thuận tên Sở Hưu kia.

Năm trăm năm trước hắn còn không phải Ma Tôn, năm trăm năm sau càng không phải nhân vật gì.

Cẩn thận Lã Phụng Tiên, hắn và Sở Hưu là tuấn kiệt Long Hổ Bảng cùng thời đại, từng nhận được truyền thừa của Thượng Cổ Ma Thần Lã Ôn Hầu, lực lượng vô song, thiên phú kinh người.

Còn có tên Thương Thiên Lương kia, không biết là cường giả được Sở Hưu tìm ở đâu ra, tuy đã già nhưng chiến lực kinh người, rất khó đối phó.”

Hư Vân không truyền âm mà nói toạc ra, khiến Lục Giang Hà cực kỳ phẫn nộ.

Thế nào là không phải Ma Tôn, không tính là nhân vật gì? Với thực lực của hắn hiện giờ, cho dù là Vô Tâm Ma Tôn và Chiến Vũ Ma Tôn năm trăm năm, hắn cũng có thể đánh cho nhừ tử!

Đương nhiên Hồng Liên Ma Tôn thì hắn không đánh nổi, hắn cũng không nỡ đánh.

Biển máu vô biên gầm thét sau lưng Lục Giang Hà, ập về phía võ giả Thiên La Bảo Tự.

Tế Thịnh quát lên chói tai, bước lên một bước, tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt phật quang hừng hực, một pháp tướng thiên thần hiện lên sau lưng hắn.

Hộ pháp Vi Đà, hàng thế hàng ma!

Sau khi ấn kia đánh xuống, toàn bộ thiên địa như đều bị phật ấn này rung động, chính là lực lượng cực hạn.

Biển máu vô biên bị phong ấn này trấn áp, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành vô số tơ máu bay lượn.

Tế Thịnh khẽ gật đầu, xem ra Hư Vân nói không sai, Lục Giang Hà này không phải nhân vật quá lợi hại.

Tuy là Võ Tiên, nhưng lực lượng nội tình quá thấp, không thể gây uy hiếp.

Nhìn bộ dạng này thậm chí chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, chưa làm quen hẳn với lực lượng của bản thân.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, những tơ máu đó đột ngột ngưng tụ quanh người Tế Thịnh, hóa thành một kén máu khổng lồ bao lấy hắn.

Lục Giang Hà giơ tay kết ấn, cười khà khà nói: “Con lừa trọc, chết đi!”

Sau khi dứt lời, kén máu đột nhiên rung động, như nhịp đập của trái tim.

Tế Thịnh hòa thượng bị nhốt bên trong, khí huyết toàn thân đều nối liền với kén máu, rung động theo kén máu, cuối cùng đột ngột bộc phát, trái tim như muốn nổ tung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận