Côn Luân Ma Chủ

Chương 1898: Quy củ của Bắc Yên

Tinh Hà Võ Viện làm như vậy không có ý nghĩa gì đặc biệt, lơ lửng trên mặt nước cũng không thể tăng cường lực phòng ngự của võ viện, lợi ích duy nhất là trông có vẻ cực kỳ khí thế, không còn gì khác.

Nhưng như vậy là được, Tinh Hà Võ Viện đang muốn loại hiệu quả này, để các võ giả hạ giới không hiểu rõ tình hình mà chỉ biết nhìn bề ngoài thấy, khiến họ cảm thấy Tinh Hà Võ Viện cường đại, mới có lòng tin gia nhập.

Sau khi Xích Hà Tôn Giả tới nơi, Phương Đạo Trần đang tạm thời quản lý Tinh Hà Võ Viện lập tức ra mặt nghênh đón.

Không phải thể diện của Xích Hà Tôn Giả lớn mà là Phương Đạo Trần cũng muốn lôi kéo đám Cổ Tôn này gia nhập Tinh Hà Võ Viện.

“Nghe nói Xích Hà Tôn Giả ngươi tới Bắc Yên thành lập tông môn cơ mà, sao hôm nay ra lại rảnh rỗi tới Tinh Hà Võ Viện của ta? Chẳng nghe đã hiểu ra rồi, định gia nhập Tinh Hà Võ Viện?”

Phương Đạo Trần vốn chỉ nói đùa một câu, nhưng Xích Hà Tôn Giả lại phẫn nộ đáp: “Nếu Tinh Hà Võ Viện có thể ra mặt đòi lại công bằng cho ta, ta gia nhập Tinh Hà Võ Viện cũng được!”

Phương Đạo Trần nghe vậy kinh ngạc: “Xích Hà Tôn Giả, ngươi chịu uất ức gì vậy? Dưới hạ giới này còn có ai dám ra tay với ngươi?”

Cổ Tôn với thực lực Võ Tiên ngũ trọng thiên đã đủ mạnh, tuyệt đối trong hàng ngũ những cường giả đứng trên đỉnh cao.

Chỉ cần Xích Hà Tôn Giả không trêu chọc các đại phái đỉnh cấp, sẽ không ai tới trêu chọc hắn.

Hơn nữa theo Phương Đạo Trần biết, Xích Hà Tôn Giả cũng không phải người thích gây chuyện, ngược lại tính cách của hắn cực kỳ an phận, chắc chắn sẽ không chủ động trêu chọc những người trong đại phái mới đúng.

“Là Sở Hưu của Côn Luân Ma Giáo!”

Nói đoạn, Xích Hà Tôn Giả nghiến răng nghiến lợi thuật lại mọi chuyện cho Phương Đạo Trần.

“Đúng là đệ tử dưới trướng ta đã phạm sai lầm, đúng là ta đã không để ý tới chuyện này. Hắn muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì ta cũng chịu, chỉ cần là ta tự mình ra tay thôi.

Kết quả hắn lại ép ta phải giao người, khiến ta mất hết thể diện, làm sao ta nuốt trôi cơn tức này được?

Ngoài ra hắn còn không thèm để ý tới quy củ của giới Cổ Tôn, đúng là không để giới Cổ Tôn chúng ta trong mắt!”

Nghe Xích Hà Tôn Giả nói xong, Phương Đạo Trần không khỏi lắc đầu.

Nếu là Sở Hưu làm chuyện này, như vậy rất bình thường.

Từ khi thân phận của Sở Hưu bị vạch trần, y đã chẳng phải Cổ Tôn gì nữa, còn lấy giới Cổ Tôn ra dọa y thì có ích lợi gì?

Phương Đạo Trần suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, tạm thời viện trưởng không có mặt, hay là Xích Hà Tôn Giả ở lại trong Tinh Hà Võ Viện đợi một thời gian, đợi viện trưởng về rồi giải quyết?”

Xích Hà Tôn Giả lắc đầu nói: “Đợi đến lúc đó thì hỏng chuyện rồi.

Phương đạo trưởng, viện trưởng không có mặt, chẳng lẽ ngươi không thể ra tay chèn ép tên Sở Hưu kia một chút được à?

Hơn nữa tên Sở Hưu kia triệu tập tất cả Cổ Tôn và võ giả Đại La Thiên đang ở Bắc Yên để bàn bạc.

Chắc hắn định lấy chuyện của ta ra làm cái cớ, uy hiếp các Cổ Tôn và võ giả Đại La Thiên khác trong khu vực Bắc Yên phải làm theo quy củ của Côn Luân Ma Giáo.

tên Sở Hưu kia này làm việc ngông cuồng bá đạo như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến mọi người phẫn nộ. Nếu lúc này Phương đạo trưởng ra tay, lấy danh nghĩa Tinh Hà Võ Viện và Mạnh viện trưởng, chắc chắn người người theo đông như mây.

Đây là cơ hội tốt để tăng cường uy danh cho Tinh Hà Võ Viện và Mạnh viện trưởng, chẳng lẽ Phương đạo trưởng định bỏ qua à?”

Tuy Phương Đạo Trần cũng biết Xích Hà Tôn Giả chỉ xúi giục hắn tới gây sự với Sở Hưu, hòng trút giận cho bản thân, nhưng đúng là chuyện này rất có lợi cho Tinh Hà Võ Viện.

Phương Đạo Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngươi nói thật đấy chứ?”

Xích Hà Thần Tông vội vàng nói: “Làm sao ta dám lừa bịp Phương đạo trưởng kia chứ?”

Phương Đạo Trần trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vậy thì được, ta và ngươi cùng tới Bắc Yên một chuyến.”

Tuy trước đó Mạnh Tinh Hà đã căn dặn, trước khi hắn trở lại thì Tinh Hà Võ Viện phải thật ổn định, có thể thu nhận đệ tử thì dạy, không tuyển được thì tùy duyên, đừng hành động dư thừa.

Nhưng nếu lợi dụng tốt cơ hội lần này, có thể sẽ nhận được hảo cảm của vài vị Cổ Tôn, nếu có một hai vị gia nhập Tinh Hà Võ Viện của hắn thì càng được lợi.

...

Trong hoàng cung Bắc Yên, đại điển bày đầy ghế, đợi các Cổ Tôn và cường giả Đại La Thiên đã hạ giới tới nơi.

Hạng Lê an vị trên ghế chủ, nhưng lúc này hắn lại vặn người, như trên người có con rận.

Làm hoàng đế nhiều năm như vậy. Hạng Lê cũng rèn luyện được chút khí độ của đế vương, mọi hành động đều có quy củ, nhưng bây giờ hắn lại như trẻ con tăng động, không còn chút dáng vẻ hoàng đế nào.

Sở Hưu ngồi bên dưới Hạng Lê điềm nhiên nói: “Bệ hạ căng thẳng à?”

Hạng Lê cười khổ nói: “Đương nhiên là căng thẳng rồi, Sở giáo chủ, chuyện này thì ngươi gọi ta tới làm gì? Còn bảo ta ngồi ghế chủ nữa chứ?

Hay là ngươi lên ngồi đi, mọi chuyện trong giang hồ Bắc Yên đều do ngươi định đoạt.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Bệ hạ nói vậy sai rồi.

Bất luận giang hồ Bắc Yên do ai định đoạt, nơi này cũng là Bắc Yên, là triều đình Bắc Yên.

Giang hồ và triều đình, là phải tách rời.

Triều đình quản lý sự vụ trong giang hồ, người giang hồ xử lý phân tranh giang hồ, đây mới là chính đạo.

Chuyện như lần trước sẽ tuyệt đối không phát sinh lần thứ hai trong Bắc Yên.”

Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài đã có người thông báo, các Cổ Tôn và tông môn Đại La Thiên hạ giới đã đến nơi.

Bên phía Bắc Yên, ngoài Xích Hà Tôn Giả còn có ba vị Cổ Tôn và hơn mười tông môn, những tông môn này đều thuộc Nam Vực và Bắc Vực, tuy thực lực không yếu nhưng cũng không mạnh.

Mọi người ở đây thấy Sở Hưu ngồi dưới, không khỏi bất ngờ.

Ai ngồi trên ghế chủ?

Hạng Lê có chút tu vi, nhưng chút tu vi này trong mắt bọn họ cũng chẳng khác nào không có, căn bản chỉ là nhân vật cỡ con kiến hôi, tiện tay là bóp chết được.

Để một kẻ như vậy ngồi trên ghế chủ, rốt cuộc Sở Hưu có ý gì?

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu chỉ Hạng Lê trên ghế chủ nói: “Chư vị, đây là hoàng đế của triều đình Bắc Yên ta, Hạng Lê bệ hạ.”

Các Cổ Tôn và chưởng môn ở đây đều nghi hoặc gật nhẹ đầu, không hề có ý hành lễ.

Đại La Thiên không có triều đình, vạn năm trước thời thượng cổ võ đạo phồn vinh hưng thịnh, thật ra cũng không có triều đình và quan lại, các đại tông môn đứng đầu đã quản lý hết thảy.

Sau khi tới hạ giới, tuy bọn họ biết về triều đình Bắc Yên, nhưng vẫn không để vào mắt.

Theo bọn họ thấy cái gọi là triều đình cũng là một tông môn cỡ lớn, chẳng qua là loại tông môn quản lý tương đối nhiều, ngay cả việc ăn uống ngủ nghỉ của dân chúng cũng phải lo.

Sở Hưu gõ bàn một cái, trầm giọng nói: “Hôm nay ta gọi chư vị tới đây, thật ra chỉ có một chuyện, đó là giảng giải cho chư vị quy củ của Bắc Yên.

Đại La Thiên là Đại La Thiên, hạ giới là hạ giới, thay đổi địa điểm thì quy củ cũng phải thay đổi.

Chư vị muốn khai tông lập phái ở hạ giới cũng được, nhưng nhất định phải tới triều đình Bắc Yên và Côn Luân Ma Giáo báo cáo địa điểm tông môn và nhân số.

Hạ giới không giống như Đại La Thiên, có rất nhiều dân chúng, triều đình phân công cho các quan lại quản lý bách tính, người trong giang hồ để ý tới người giang hồ, mọi người đều có chức vụ của mình, đây mới là quy củ của Bắc Yên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận