Côn Luân Ma Chủ

Chương 1875: Lão man vương ra tay 1

Lý do của Mạnh Tinh Hà rất đơn giản, thậm chí đơn giản tới mức người ta không thể phản bác.

Ngươi giết hảo hữu của ta cho nên ta tới giết ngươi, có gì để phản bác.

Lúc này Sở Hưu còn chưa nói gì, nhưng Phương Bạch Độ lại đứng ra trầm giọng nói: “Mạnh viện trưởng, ngươi nói vậy là không đúng với đạo lý rồi.

Ngươi thân là người dẫn đầu của giới Cổ Tôn, cũng là viện trưởng của Tinh Hà Võ Viện, dù sao cũng phải hành động theo quy củ và đạo lý mới phải.

Diệp Duy Không chủ động tới hợp tác với Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng là hắn muốn giết Sở giáo chủ trước.

Thực lực yếu kém bị giết ngược lại cũng là đáng đời, sao nghe giọng điệu ngươi lại là Sở giáo chủ đáng chết vậy?”

Phương Bạch Độ vừa quy hàng Sở Hưu, hơn nữa xuất hiện còn bị trúng kế nên buộc phải hàng, đương nhiên sẽ không trung thành với Sở Hưu.

Bây giờ hắn đứng ra nói giúp Sở Hưu thật ra cũng là vì chính hắn.

Hắn đã đứng về phe Sở Hưu, vây hắn không còn đường quay đầu.

Lợi ích của hai bên nhất trí, cho nên Sở Hưu không thể chết, Côn Luân Ma Giáo không thể bị diệt!

Mạnh Tinh Hà lại gật đầu nói: “Ngươi nói rất đúng, Diệp Duy Không tự đâm đầu vào chỗ chết, hắn quá cố chấp, không thể kiềm hãm sân niệm trong lòng. Năm đó hắn đã vậy, bây giờ lại càng như vậy.

Nhưng thế thì đã sao? Bây giờ ta không phải người dẫn đầu của giới Cổ Tôn, cũng không phải viện trưởng của Tinh Hà Võ Viện, chỉ là một võ giả muốn báo thù cho huynh đệ mà thôi.

Phương Bạch Độ, ngươi làm Cổ Tôn quá lâu rồi, chắc đã quên giang hồ là như thế nào.

Ân ân oán oán, thị thị phi phi, đứng trong hồng trần, không ai có thể trốn thoát.

Hôm nay ta không quan tâm tới đúng sai, chỉ biết việc nên làm và không nên làm.”

Phương Bạch Độ còn định nói gì đó nhưng lại bị Sở Hưu kéo lại.

Sở Hưu mỉm cười lạnh nhạt nói: “Mạnh viện trưởng nói không sai, thật hiếm có người nghĩ giống hệt ta.

Đúng sai thị phi không dễ gì phân biệt, xưa nay ta cũng luôn nghĩ vậy.”

Lời này của Sở Hưu không phải dối trá mà là suy nghĩ của Mạnh Tinh Hà hoàn toàn giống với y.

Nếu trong tương lai đám người Lã Phụng Tiên bị giết chết, cho dù là bọn họ làm sai, nhưng sao Sở Hưu lại phải quan tâm tới điều đó?

Xưa nay giang hồ không phải nơi phân biệt đúng sai.

“Nhưng Mạnh viện trưởng, giang hồ không quan tâm tới đúng sai nhưng lại để ý tới được mất.

Diệp Duy Không đã chết, ngươi còn sống, Tinh Hà Võ Viện vẫn còn đó.

Ngươi có chắc là hôm nay ngươi muốn ra tay không? Có chắc là ra tay thì sẽ giết được ta không?”

Mạnh Tinh Hà không nói gì, nhưng một khắc sau trường kiếm tử đàn trong tay hắn đã rời vỏ, thân kiếm đen kịt, tô điểm vào ánh sao, giữa bầu trời quang đãng lại tiếp dẫn một dải ngân hà lóng lánh!

Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đều biến sắc, thầm hô không ổn.

Bọn họ cảm thấy thời gian này mình đúng là xui xẻo tới cực hạn.

Khi còn theo Thiên Hạ Kiếm Tông thì bị Sở Hưu bố trí gián điệp trực tiếp lật ngược thế cờ, bị tính kế cực thảm.

Bây giờ khó khăn lắm mới gia nhập dưới trướng Sở Hưu, mắt thấy có đệ tử, có thể theo Côn Luân Ma Giáo hùng bá Đông Vực, không ngờ vị chí cường giả cửu trọng thiên Mạnh Tinh Hà lại tìm tới cửa.

Nhưng lúc này Phương Bạch Độ lại cảm thấy không đúng.

Sở Hưu quá bình tĩnh.

Tuy ấn tượng mà Sở Hưu tạo cho mọi người luôn là gian xảo... đa mưu túc trí, như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay y.

Nhưng đám người Ngụy Thư Nhai cũng rất bình tĩnh, có vẻ không coi vị chí cường giả cửu trọng thiên Mạnh Tinh Hà này ra gì.

Hay là tầm mắt bọn họ nông cạn, cho rằng chí cường giả cửu trọng thiên chỉ mạnh hơn bát trọng thiên một bậc chứ không phải quá manh.

Hoặc là... bản thân Sở Hưu đã có chỗ dựa cho nên không e ngại bọn họ.

Sở Hưu thở dài một tiếng nói: ”Oan oan tương báo tới bao giờ mới hết, lão tiền bối, lần này phải dựa vào ngươi rồi.”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đều sửng sốt, tiền bối? Tiền bối nào? Chẳng lẽ là sư phụ của Sở Hưu?

Không đợi bọn họ phản ứng lại, bên trong Côn Luân Ma Giáo bỗng có một luồng chấn động khổng lồ lan tỏa.

Đó là một khí tức thê lương hùng vĩ như hồng hoang, sau khi khí tức đó lan tỏa, thậm chí mặt đất cũng chấn động.

Một lão già thân hình cao lớn mặc đạo bào bước từng bước một ra.

Trên người hắn có lực lượng cường đại như ma thần, nhưng lại phối hợp với bộ đạo bào cẩm tú trên người, có vẻ cực kỳ thiếu tự nhiên, mất hết vẻ hài hòa.

Thấy ông lão mặc đạo bào kia, tay cầm kiếm của Mạnh Tinh Hà bỗng ngừng lại, một lát sau mới thốt lên ba chữ: “Lão man vương?”

Ông lão mặc đạo bào xuất hiện trước mặt mọi người chính là lão man vương của bộ lạc La Sơn.

Thật ra sau khi giải quyết đợt tập kích của Nam Vực, chuyện đầu tiên mà Sở Hưu làm không phải tổ chức đại hội liên minh Đông Vực mà là tự mình tới khu vực man tộc một chuyến, mời lão man vương ra ngoài.

Tuy Mạnh Tinh Hà và Diệp Duy Không đã hơn trăm năm rồi chưa từng gặp mặt, theo những người khác thấy hai người đã đi theo con đường khác nhau, coi như mỗi người một ngả.

Nhưng Sở Hưu suy bụng ta ra bụng người, y luôn cảm thấy Mạnh Tinh Hà sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.

Nhưng Diệp Duy Không muốn giết y, đương nhiên y không thể bỏ qua cho Diệp Duy Không. Hơn nữa trạng thái của Diệp Duy Không lúc đó cũng không cho phép y lưu thủ thả người.

Cho nên sau khi xong chuyện Sở Hưu cũng phải tìm cách đề phòng Mạnh Tinh Hà.

Lão man vương chính là lựa chọn rất tốt.

Đã là đồng minh, vậy ngươi không thể thờ ơ trước chuyện của đồng minh được?

Đương nhiên lão man vương sẽ không làm vũ khí không công cho Sở Hưu, hắn thừa cơ bắt chẹt Sở Hưu rất nhiều điều kiện ‘cực kỳ quá đáng’.

Ít nhất trong mắt võ giả nhân tộc ở Đại La Thiên là rất quá đáng, nhưng Sở Hưu lập tức đáp ứng, đổi lại là lão man vương ra tay giúp đỡ.

Nhìn Mạnh Tinh Hà, lão man vương nhếch miệng nói: “Không ngờ ngươi còn nhận ra ta, ta chưa từng tiếp xúc với ngươi nhưng có quen biết với sư phụ ngươi, Tinh Hà Tán Nhân đời trước. Khi đó ta còn làm đạo sĩ trong Linh Bảo Quan, sư phụ ngươi cũng chưa nhận ngươi làm đệ tử.

Truyền nhân chi phái các ngươi đều rất bất phàm, sư phụ ngươi cũng vậy.

Ánh mắt các ngươi nên đặt trên ngân hà trên chín tầng trời chứ không phải nhắm vào chuyện phân tranh trong hồng trần như vậy.

Rút lui đi, có ta ở đây, ngươi không động được vào thằng nhóc này đâu.”

Mạnh Tinh Hà rất hiếu kỳ, rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào mời được lão man vương.

Nhưng nghe vậy hắn chỉ lắc đầu nói: “Đạo tâm của ta chưa ổn định lại, không chém sạch nhân quả hồng trần, làm sao theo đuổi đại đạo?”

Lão man vương lắc đầu thở dài nói: “Cố chấp, cố chấp, đã lâu rồi lão hủ không ra tay, hôm nay vừa hay thư giãn gân cốt một chút.

Bộ lạc của ta không như nhân tộc các ngươi, thích nói kính già yêu trẻ gì đó.

Có ra tay với tiểu bối thì lão già ta cũng không thấy mất mặt gì.”

Sau khi lão man vương dứt lời, thân hình hắn hơi động, lao thẳng về phía Mạnh Tinh Hà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận