Côn Luân Ma Chủ

Chương 1207: Muốn chết! 2

Sở Hưu đột nhiên nói: “Hồng Liên Ma Tôn là nữ à?”

Lục Giang Hà sửng sốt: “Sao ngươi biết? Ai nói với ngươi?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Ta chưa từng thấy ngươi kích động như vậy vì Độc Cô Duy Ngã hay vì ba vị Ma Tôn còn lại. Xem ra là nổi giận vì hồng nhan.”

Lục Giang Hà đang định giải thích thì Sở Hưu đã ra tay.

Trường cung ma khí ngưng tụ trong tay Sở Hưu, nhưng lúc này trường cũng ma khí được Sở Hưu ngưng tụ ra đã sinh động như thật, đồng thời hai mắt y cũng cực kỳ tỉnh táo, không bị ma khí ăn mòn như lúc trước.

Trong quá khứ, Sở Hưu học Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã.

Khi chứng kiến chân lý võ đạo của Diệt Tam Liên Thành Tiễn chân chính, Sở Hưu lại lĩnh ngộ sâu hơn một tầng.

Cho nên thứ Sở Hưu sử dụng bây giờ không phải Diệt Tam Liên Thành Tiễn nguyên bản, cũng không phải Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã mà là Diệt Tam Liên Thành Tiễn của riêng Sở Hưu!

Mũi tên kia bắn ra, như xuyên qua hư không, Tam Liên Thành huy hoàng cũng bị mũi tên này phá tan, lực lượng tịch diệt phủ lên mọi thứ, hồng liên vỡ nát, kiếm khí tan tành!

Lý Thu Dịch hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay bừng bừng Hồng Liên Nghiệp Hỏa nóng rực.

Kiếm khí tung hoành, vô số hồng liên tỏa ra trước người mụ, nhưng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ trong khoảnh khắc đã bị lực lượng tịch diệt của Diệt Tam Liên Thành Tiễn hủy diệt.

Mãi tới khi lực lượng tịch diệt đi tới cách Lý Thu Dịch một trượng, Lý Thu Dịch gần như hao sạch tất cả lực lượng của bản thân mới triệt tiêu được sức mạnh của mũi tên kia.

Nhưng mụ chưa kịp thở phào, một mũi tên nguyên thần màu vàng kim đã xuyên qua lực lượng tịch diệt vừa tiêu tán, bắn thẳng về phía đầu Lý Thu Dịch. Ánh kim nguyên thần nổ tung, đảo loạn nghiệp hỏa.

Chỉ trong chớp mắt, trong lòng Lý Thu Dịch đầy những ảo ảnh, tâm ma không ngừng hiện lên dưới ngọn lửa. Sắc mặt mụ tái nhợt, phun ra một ngụm máu.

Ngay lúc Sở Hưu định ra tay tiếp, quanh người Lý Thu Dịch lại toát ra ánh đỏ, không ngờ chỉ trong giây lát thân hình mụ đã biến mất không còn tung tích, chỉ có một đóa hoa sen đỏ lơ lửng tại chỗ, cuối cùng hóa thành thiên địa nguyên khí thuần túy, tiêu tan trong không rung.

Sở Hưu ngạc nhiên: “Ngươi không nói với ta mụ còn có chiêu này.”

Vừa rồi Sở Hưu cũng không hiểu Lý Thu Dịch bỏ trốn thế nào.

Mụ già này miệng lưỡi chanh chua, tích cách lại ác liệt. Thế nhưng bao năm qua vẫn không bị người khác giết chết, chắc chắn chiêu thức này có vai trò rất quan trọng.

Lục Giang Hà sửng sốt: “Trước đó tiểu tử họ Chử của nhánh Ẩn Ma có nói nữ nhân này nhận được một chút truyền thừa của Hồng Liên Ma Tôn mà! Sao mụ biết cả Hồng Liên Độn? Tình báo sai lệch, không thể trách ta được.”

Sau đó Lục Giang Hà như nhớ ra điều gì, hắn vội vàng nói: “Đúng rồi, ta và Hồng Liên Ma Tôn...”

Lục Giang Hà còn chưa kịp nói hết đã bị Sở Hưu ngắt lời: “Không cần giải thích, giải thích là che giấu. Huống hồ vì sao ngươi phải giải thích với ta? Bây giờ ta không hứng thú nghe ngươi che giấu.”

Nói xong Sở Hưu không cho Lục Giang Hà cơ hội lên tiếng tiếp, trực tiếp chạy về phía Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha.

Vừa rồi y vẫn luôn đuổi đánh Lý Thu Dịch, Tiêu Ma Kha và Hư Tĩnh đã vơ vét sạch sẽ những thứ có thể đem đi, lao thẳng về phía quyển sách mà Sở Hưu nhìn thấy lúc trước. Y không có thời gian nói linh tinh với Lục Giang Hà.

Trong mắt Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha, trận đánh giữa Sở Hưu và Lý Thu Dịch đúng là chó cắn chó.

Người của nhánh Ẩn Ma nội đấu, bọn họ càng vui vẻ chứng kiến. Nhưng bọn họ không ngờ chẳng mấy chốc Sở Hưu đã giải quyết Lý Thu Dịch, chuyển sang đánh về phía bọn họ.

Nếu chỉ bàn về sức chiến đất, thật ra cả Hư Tĩnh lẫn Tiêu Ma Kha đều không bằng Sở Hưu hiện tại.

Nhưng bọn họ là võ giả tu luyện đạo về nhân quả, phương thức chiến đấu cũng khác với mọi người, khó đối phó hơn hẳn người bình thường.

Có điều bọn họ gặp phải Sở Hưu, kết quả lại khác biệt rất lớn.

Sở Hưu chưa từng tu luyện đạo về nhân quả chuyên về bói toán, nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể coi là bí pháp thôi diễn thiên cơ.

Tới giờ Sở Hưu đã không mấy khi dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật đối địch, cùng lắm là khi sử dụng Diệt Tam Liên Thành Tiễn, sử dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật khóa chặt phương vị mà đối phương né tránh, hầu như mỗi mũi tên đều trúng đích.

Không phải vì Thiên Tử Vọng Khí Thuật không đủ mạnh mà đối với Sở Hưu hiện giờ, võ đạo của y đã theo hướng dùng lực ép người, trực tiếp sử dụng sức mạnh áp đảo đối thủ.

CÒn lúc này, khi đối mặt với Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha, Thiên Tử Vọng Khí Thuật lại có đất dụng võ.

Hư Tĩnh tay niết Phật ấn, từng phật ảnh giáng lâm, đánh về phía Sở Hưu, nhưng hầu như mỗi luồng Phật ảnh đều nhắm vào điểm yếu của y.

Tuy đôi mắt của Tiêu Ma Kha đã mù, nhưng sau khi mù, năng lực cảm giác của hắn lại tăng cường.

Hắn tụng niệm Phật âm, vang vọng trong lòng Sở Hưu, trên thực tế là suy yếu năng lực cảm giác của y.

Cùng lúc, hai người không ngừng tính toán tất cả các sơ hở trên người Sở Hưu, tất cả những biến hóa tiếp theo của y.

Hai đệ tử cùng nhánh Phật tông, cũng là hai người tu luyện đạo về nhân quả tới mức thâm sâu nhất thế hệ này. Bọn họ có thể tính toán từ lúc bắt đầu chiến đấu đến lúc kết thúc, cho dù ngươi có cả vạn loại biến hóa, bọn họ cũng có thể tính toán ra hết.

Nhưng khi bọn họ bắt đầu suy tính về Sở Hưu, bọn họ lại phát hiện trên người Sở Hưu như có một luồng lực lượng khác ngăn cản bọn họ tính toán, khiến mỗi kết quả nhân lên gấp ngàn vạn lần.

Cứ như vậy, đừng nói là một vạn khả năng, mười vạn, trăm vạn cũng có.

Tuy bọn họ tu luyện đạo về nhân quả, nhưng trên thực tế đây chỉ là bí pháp nhìn trộm thiên cơ.

Nếu thật sự tính toán không bỏ sót chỗ nào, đó là thần phật.

Bọn họ không phải thần phật, vẫn là người, cho nên bọn họ không tính được kết quả này.

Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha cùng quay sang đối phương. Hư Tĩnh nhìn về phía Tiêu Ma Kha, còn Tiêu Ma Kha lại chỉ là thói quen từ xưa.

Tình huống này chỉ nói được một điều, đó là Sở Hưu cũng tu luyện bí pháp liên quan tới đạo về nhân quả, hơn nữa tu vi còn không thấp. Nhưng bọn họ nghĩ mãi mà không hiểu, với cái tính cách này của Sở Hưu, sao y cũng luyện thành bí pháp như vậy? Thiên lý ở đâu?

Bọn họ còn chưa hết kinh ngạc, bên phía kia Sở Hưu đã ra tay.

Đao chiêu Phá Hải mang theo uy thế ngập trời quét sạch tất cả, uy thế sắc bén đó khiến bọn họ không thể không lui lại né tránh.

Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu lại niết Phật Ấn, thi triển Hoán Nhật Đại Pháp mà lâu rồi y chưa từng thi triển.

Pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng Sở Hưu, xuất chưởng đánh xuống, phật quang nóng rực trấn áp tất cả.

Thấy người trong Ma đạo như Sở Hưu sử dụng Phật công, Hư Tĩnh và Tiêu Ma Kha đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng bọn họ vẫn chống được chiêu này.

Gương mặt mập mạp luôn tươi cười của Hư Tĩnh cũng chuyển thành nghiêm túc, Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự được hắn thi triển, mỗi tiếng hống lại có gợn sóng dập dờn, phật quang trước mặt cũng tiêu tan một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận