Côn Luân Ma Chủ

Chương 1421: Lăng Vân Tử xót xa

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu cười to nói: “Tận sáu vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới gây sự với ta, đãi ngộ của ta đúng là còn cao hơn cả Dạ giáo chủ. Đúng rồi, nhắc tới Dạ giáo chủ, bây giờ Dạ giáo chủ cũng nên hiện thân rồi chứ?”

Sở Hưu vừa dứt lời, thân hình Dạ Thiều Nam đã nhảy lên từ Côn Luân Sơn, cứ thế đứng một bên, không nói lời nào.

Trận chiến này không liên quan tới hắn, hắn chỉ đến đợi Quân Vô Thần, cho nên toàn bộ Bái Nguyệt Giáo trừ chính hắn ra không còn ai khác đến đây.

Nhưng những người khác không biết điều này, với tính cách của Dạ Thiều Nam hắn cũng không lắm miệng giải thích.

Lúc này thấy Dạ Thiều Nam xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều cả kinh.

Bên phía Sở Hưu chỉ có mình Thương Thiên Lương giữ thể diện, bọn họ cũng chẳng e ngại. Nhưng lúc này có thêm Dạ Thiều Nam cũng là thêm một tầng biến số.

Mọi người ở đây, cho dù là vị Bất Không hòa thượng năm trăm năm trước từng trốn được một mạng khỏi tay Vô Tâm Ma Tôn, khi đối mặt với Dạ Thiều Nam, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể thắng.

Lúc này Sở Hưu trông rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại đang nóng nảy.

Vì sao vị kia còn chưa tới? Hắn không tới thì trò vui này không cách nào tiếp diễn.

Dạ Thiều Nam đến chỉ vì Quân Vô Thần, tới lúc giao thủ hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.

Sở Hưu hít sâu một hơi, đứng ra trầm giọng nói: “Năm trăm năm trước, Thánh giáo ta bị hủy diệt trong tay võ lâm Chính đạo, phong thủy luân chuyển, bây giờ tới phiên Ma đạo chúng ta quật khởi trở lại.

Đao kiếm tương giao là liều mạng ngươi chết ta sống, sao phải nói mấy đạo lý dối trá kia làm gì?”

Lăng Vân Tử không phản bác chỉ gật đầu nói: “Ngươi nói vậy cũng được, bây giờ giữa hai giới Chính Ma chỉ còn cách nói chuyện với nhau bằng đao kiếm.

Năm trăm năm trước các tiền bối của chúng ta có thể hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, bây giờ chúng ta cũng có thể!”

Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, hắn định để mọi người cùng xông lên, trực tiếp tấn công Côn Luân Ma Giáo.

Tuy Dạ Thiều Nam rất mạnh nhưng bây giờ bọn họ đang đông người, chỉ cần ngăn chặn Dạ Thiều Nam là được.

Nhiều đại phái Chính đạo cùng nhau liên thủ, đủ để hủy diệt một Côn Luân Ma Giáo còn chưa trưởng thành.

Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Lăng Vân Tử đạo trưởng, lần này tấn công Thánh giáo ta chắc là Thuần Dương Đạo Môn của ngươi gợi chuyện?

Mấy năm qua ta đã giết không ít người của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi, nhưng Lăng Vân Tử đạo trưởng có nhớ không, trong những trận chiến đó, có lần nào là Sở Hưu ta chủ động gây ra?”

Lăng Vân Tử điềm nhiên nói: “Trừ ma vệ đạo, mấy vị đồng đạo của Thuần Dương Đạo Môn ta có chết cũng ý nghĩa!”

Tuy Lăng Vân Tử nói vậy nhưng trong lòng vẫn thoáng xót xa.

Khác với những võ giả Thuần Dương Đạo Môn tính cách nóng vội còn lại, Lăng Vân Tử tỉnh táo hơn nhiều.

Năm xưa Sở Hưu còn chưa cường đại như bây giờ, Thuần Dương Đạo Môn bọn họ cũng trong thời kỳ suy sụp, hoàn toàn không cần liều mạng với Sở Hưu.

Nếu năm đó đám người Chân Dương Tử có thể lý trí một chút, không đối chọi với Sở Hưu, đợi tới hiện giờ, tập hợp lực lượng của đông đảo tông môn Chính đạo, hoàn toàn có thể dùng tổn thất nhỏ nhất để giải quyết triệt để Sở Hưu.

Kết quả bây giờ hai đời người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đều chết trên tay Sở Hưu, số đệ tử Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay Sở Hưu cũng nhiều vô số kể, có thể nói là tổn thất nặng nề. Nhưng những người này lại chết vô ích.

Sở Hưu cười lớn nói: “Hay cho câu chết có ý nghĩa!

Hai giới Chính Ma là khác biệt về lập trường nhưng Thuần Dương Đạo Môn các ngươi và ta lại là thù oán cá nhân.

Lăng Vân Tử chưởng giáo, ngày trước ta ngươi giao thủ không phải một hai lần, lần này, ngay trước mặt mọi người, chúng ta lại làm một trận nhé. Ngươi có dám hay không nào!”

Thấy Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến Lăng Vân Tử như vậy, mọi người ở đây đều ngạc nhiên.

Sở Hưu và Lăng Vân Tử giao thủ đã rất nhiều lần, nhưng những lần đó đều là bị ép giao thủ. Còn lần này ngay trước mặt mọi người, y lại dùng tu vi Chân Hỏa Luyện Thần khiêu chiến với chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này đặt trên giang hồ là cực kỳ hiếm thấy, hay nên nói là không có mấy.

Sở Hưu định giãy dụa huy hoàng một lần trước lúc chết?

Nếu đổi lại là người khác, trong thời khắc mấu chốt này chắc chắn sẽ không đồng ý.

Bất luận Chính đạo hay Ma đạo, đây đang là thời khắc sinh tử tồn vong, chuyện giao thủ một chọi một như vậy đúng là nực cười.

Huống chi đối phó với đám người Ma đạo này sao phải công bằng? Mọi người sánh vai lao tới, trừ ma vệ đạo mới là chuyện hệ trọng.

Nhưng Sở Hưu lại khiêu chiến Lăng Vân Tử, Lăng Vân Tử chỉ do dự một giây rồi trực tiếp lạnh lùng đáp lời: “Đánh thì đánh, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!”

Lăng Vân Tử có thể trở thành chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho dù tâm cảnh của hắn không mạnh nhưng cũng không yếu. Chỉ có điều Lăng Vân Tử có chấp niệm đối với Sở Hưu.

Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, Lăng Vân Tử đã không bắt được Sở Hưu, khi lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn vẫn không bắt được.

Chủ yếu là hai trận này không phải hắn không địch nổi Sở Hưu mà có nhân tố bên ngoài khiến hắn không thể không rời khỏi.

Đương nhiên người trong giang hồ sẽ không quan tâm tới ẩn tình như vậy, bọn họ chỉ lao nhao bàn tán nói Lăng Vân Tử là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền yếu nhất, vân vân.

Cho dù Lăng Vân Tử không để tâm tới lời đồn đại bên ngoài nhưng cũng không chịu nổi chuyện ngày nào cũng bị bàn luận chửi bới như vậy. Có thể thấy tâm trạng của hắn uất ức tới nhường nào.

Hôm nay Sở Hưu ngang nhiên khiêu chiến trước mặt mọi người như vậy, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.

Sở Hưu đã là cá trong chậu, trước mắt hầu hết đại phái Chính đạo đều tụ tập trên Côn Luân Sơn, trực tiếp dùng lực ép người, hắn không tin Sở Hưu còn giở được thủ đoạn gì.

Không có ngoại lực quấy nhiễu, lần này hắn muốn người khác chứng kiến liệu mình có bắt được Sở Hưu hay không!

Đương nhiên nếu người khác biết suy nghĩ của Lăng Vân Tử, chắc họ cũng xót thay cho hắn.

Dù sao Lăng Vân Tử cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà lại phải dựa vào việc đánh bại một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu để chứng minh thực lực của bản thân, có thể thấy tâm cảnh của hắn uất ức tới nhường nào.

Những người khác ở đây thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, hiển nhiên đã hơi bất mãn.

Trong thời điểm này sao phải chơi một chọi một, trực tiếp tấn công chính diện giải quyết Sở Hưu, phá hủy Côn Luân Ma Giáo mới là chuyện quan trọng nhất, chơi trò hề này chỉ lãng phí thời gian.

Nhưng bây giờ Lăng Vân Tử đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì.

Trong số những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây, Lăng Vân Tử không phải người mạnh nhất, có lẽ hắn còn là người yếu nhất.

Nhưng dù sao chuyện này cũng do hắn khởi xướng, trong liên minh Chính đạo hắn cũng rất có tiếng nói. Cho nên tuy bọn họ bất mãn nhưng cũng không tiện phản bác, dù sao cũng chỉ tốn một chút thời gian mà thôi.

Sở Hưu nắm chặt Ma đạo trong tay, thở dài một tiếng.

Trước mắt y chỉ có thể kéo dài thời gian như vậy, nếu vị kia còn chưa tới chắc mình phải sử dụng lá bài tẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận