Côn Luân Ma Chủ

Chương 1951: Khi sư diệt tổ 2

So với Dạ Thiều Nam, Hoa Lộng Nguyệt mới giống giáo chủ Bái Nguyệt Giáo.

Võ công của hắn là võ cổ song tu, không chỉ luyện chế rất nhiều cổ trùng cường đại, đồng thời còn dung nhập lực lượng của bản thân vào trong đó hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng thật ra thực lực hai bên chênh lệch không nhiều, Dạ Thiều Nam là ngũ trọng thiên còn trạng thái của Hoa Lộng Nguyệt hiện giờ đã không thể tính theo đẳng cấp võ giả bình thường, cho nên hắn có sức chiến đấu khoảng ngũ trọng thiên đến lục trọng thiên.

Lúc này Dạ Thiều Nam đã thi triển Bổ Thiên Tâm Kinh tới cực hạn, trên trời dưới đất, vạn vật đều bị xé rách vặn vẹo, sau khi dựng lại những quy tắc đó cưỡng ép xóa bỏ quy tắc trong đám cổ trùng kia.

Một tay phất lên, Chí Tôn Song Sinh Cổ hóa thành mây mù bảy màu, không ngưng tụ thành phân thân mà dung nhập triệt để vào đám cổ trùng màu vàng kim kia, ngược lại lao về phía Hoa Lộng Nguyệt.

Hoa Lộng Nguyệt không ngừng thổi Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc, thậm chí đã tới mức chói tai, nhưng vẫn không cách nào điều khiển đám cổ trùng của mình. Đến giờ phút này, biểu cảm của hắn mới bắt đầu thay đổi.

Lúc vừa giao thủ, hắn đã cảm giác được Dạ Thiều Nam chủ tu võ đạo.

Nhưng bây giờ nhìn lại, tuy Dạ Thiều Nam chủ tu võ đạo nhưng cổ thuật của hắn vẫn cực kỳ kinh khủng. Sao thực lực của tên hậu bối phản nghịch này lại mạnh như vậy?

Hoa Lộng Nguyệt giơ tay kết ấn, vô số con phi trùng trong suốt lượn lờ quanh người hắn, không ngờ lại bắt đầu thôn tính hư không.

Khi những con cổ trùng màu vàng bị Dạ Thiều Nam điều khiển bắn về phía hắn, thân hình Hoa Lộng Nguyệt đã bị đám cổ trùng trong suốt cuốn lấy, biến mất tại chỗ.

Dạ Thiều Nam dừng tay một chút, nhưng ngay sau đó hắn giơ tay kết Bổ Thiên Ấn, không gian xung quanh lập tức bị xé rách.

Bổ thiên liệt địa, Bổ Thiên Tâm Kinh có thể bổ thiên, đảo ngược trình tự là có thể phá vỡ thiên địa!

Chỉ trong chớp mắt, thân hình Hoa Lộng Nguyệt đã xuất hiện trong không gian vỡ vụn, cánh tay của hắn bị vô số bọ cánh cứng màu đen bao bọc, tỏa ra khí tức tịch diệt, hiển nhiên định đánh lén Dạ Thiều Nam nhưng lại bị đối phương phá giải ngay lập tức.

Hắn định né tránh, nhưng không biết từ khi nào một luồng đao mang dã xuất hiện trong mây mù, nhắm thẳng vào hắn.

Ngay sau đó đao mang của Nguyệt Nhận hàng lâm, xé rách thân thể hắn, mà thân thể được khâu lại của hắn vốn cực kỳ yếu ớt.

Người khác bị thương thì cùng lắm là hộc máu, huống chi với sinh mệnh cường đại của cảnh giới Võ Tiên, cho dù thân thể bị chém đứt vẫn có thể tái tạo.

Nhưng không biết vì sao thân thể của Hoa Lộng Nguyệt lại cực kỳ yếu ớt, sau khi bị đao mang của Nguyệt Nhận làm tổn thương, nơi bị thương đã trực tiếp hóa thành tro bụi.

Tới lúc này gương mặt Hoa Lộng Nguyệt rốt cuộc cũng lộ vẻ sợ hãi.

Tên hậu bối phản nghịch này, không ngờ hắn lại tu luyện võ đạo tới cảnh giới này, thậm chí tới mức xưa nay chưa từng có, cho dù là tổ tiên sáng lập ra Bái Nguyệt Giáo cũng không bằng hắn.

Thậm chí về mặt cổ thuật, cho dù hắn không chuyên tâm nguyên cứu nhưng vẫn dày công tôi luyện cổ thuật của Bái Nguyệt Giáo, được hắn thi triển tới cực hạn.

Cổ trùng bươm bướm màu đỏ thẫm phủ lên người Hoa Lộng Nguyệt, làm dấy lên từng cơn gió bão, định mang hắn chạy trốn.

Nhưng ngay lúc này, mây mù bảy màu lại hóa thành phân thân Chí Tôn Song Sinh Cổ, lưỡi Nguyệt Nhận ngưng tụ trong tay hắn, xuất hiện sau lưng Hoa Lộng Nguyệt, trực tiếp phong tỏa tất cả mọi đường lui của hắn, chém một đao về phía hắn!

“Giữ mạng hắn lại đã!”

Giọng nói của Sở Hưu đột nhiên vang lên.

Nhưng lúc này Nguyệt Nhận trong tay Chí Tôn Song Sinh Cổ đã đánh xuống, đao mang cường đại xé tan bươm bướm quanh người đối phương, cũng phá tan thân thể của hắn, khiến Hoa Lộng Nguyệt hóa thành đống xương trắng lơ lửng giữa thiên địa.

Dạ Thiều Nam nhún vai nói với Sở Hưu: “Phân thân là do cổ trùng ngưng tụ, phản ứng của cổ trùng không được nhanh, ngươi nói chậm quá.”

Khi Sở Hưu nghe tiếng động tới xem xét, trận chiến giữa Hoa Lộng Nguyệt và Dạ Thiều Nam đã tiến tới giai đoạn cuối.

Chứng kiến Hoa Lộng Nguyệt, Sở Hưu không hề ngạc nhiên.

Y đã đoán được có lẽ Mệnh Hồn phục sinh những người này trong Hoàng Tuyền Thiên rồi dùng thủ đoạn nào đó đưa bọn chúng tới hạ giới.

Hơn nữa dường như bọn chúng có năng lực phá vỡ không gian, bất luận là trong long mạch hay ở nơi này, Sở Hưu phải tìm được cửa mới có thể đi vào, nhưng bọn chúng lại chỉ cần xác định được địa điểm là có thể phá vỡ không gian tiến vào, Sở Hưu luôn luôn chậm hơn bọn chúng một bước.

Cho nên lúc này thấy một kẻ phục sinh như vậy, Sở Hưu còn định bắt giữ, thẩm vấn bọn chúng một phen.

Y đang muốn biết rất nhiều điều.

Ví dụ như rốt cuộc trạng thái của Mệnh Hồn hiện giờ ra sao, vì sao hắn chưa quay về, là đang chuẩn bị hay đang bị nhốt ở Hoàng Tuyền Thiên?

Ngoài ra đám người phục sinh này là thế nào?

Ngoài một số truyền thuyết của Đạo môn và Phật tông, phần lớn mọi người đều không tin tưởng luân hồi.

Theo bọn họ thấy, thân tử đạo tiêu, người đã chết thì hồn cũng phi, phách cũng tán, quay về trong thiên địa.

Nhưng theo truyền thuyết Hoàng Tuyền Thiên lại là nơi ở của vô số oan hồn ác quỷ, chẳng lẽ những người chết trước kia đều tới Hoàng Tuyền Thiên?

Nếu vậy, Mệnh Hồn có thể phục sinh tất cả những người đã chết, có thể nói là khủng khiếp, thậm chí khó lòng phá giải.

Nhưng bây giờ nhìn lại, chân tướng không phải như Sở Hưu suy nghĩ.

Mệnh Hồn không thể phục sinh tất cả cường giả của các thế hệ, đến nay những kẻ xuất hiện trước mắt y đều là cường giả năm trăm năm, có quen biết với Độc Cô Duy Ngã.

Chỉ tiếc là Dạ Thiều Nam ra tay quá nhanh, một kẻ sống sờ sờ cứ thế bị hắn xử lý.

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Thôi được rồi, chết thì chết thôi.”

Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo ở bên cạnh thận trọng hỏi: “Sở giáo chủ có biết vì sao tổ tiên Bái Nguyệt Giáo năm trăm năm lại phục sinh không?”

Nhìn bộ dạng của Sở Hưu lúc vừa rồi, mọi người đều đoán được chắc Sở Hưu nhận ra thứ này, bằng không y đã không hét lớn hạ thủ lưu tình.

Sở Hưu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Hiện giờ ta và Bái Nguyệt Giáo là đồng minh, theo lý mà nói ta không nên lừa gạt chư vị.

Ta biết chuyện cường giả năm trăm năm phục sinh, hơn nữa không chỉ có sư tổ của Bái Nguyệt Giáo các ngươi. Nhưng rốt cuộc vì sao bọn họ lại phục sinh, vì sao hóa thành bộ dạng như hiện giờ thì ta cũng không rõ.

Vừa rồi ta bảo Dạ giáo chủ lưu lại người sống chính là để thẩm vấn.

Nhưng chuyện này liên quan tới một số bí mật khó nói, cho nên xin thứ cho tại hạ không thể nói rõ.”

Dạ Thiều Nam gật đầu nói: “Không sao.”

Đám người đại tế ti Bái Nguyệt Giáo nghe câu trả lời này cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn thấy hảo cảm đối với Sở Hưu.

Sở Hưu không nói ra bí mật này, bọn họ cũng không thể ép Sở Hưu nói.

Bây giờ ít nhất Sở Hưu nói thật với bọn họ, không lừa gạt bọn họ, chuyện này khiến bọn họ rất có hảo cảm.

Nhìn lối đi bị Hoa Lộng Nguyệt mở ra, Sở Hưu hỏi: “Chư vị, ngoài Hoa Lộng Nguyệt ra chư vị có thấy ai khác không?”

Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu nói: “Không có, chỉ thấy mình hắn thôi.”

Sắc mặt Sở Hưu hơi đổi: “Nếu vậy chúng ta phải tăng tốc thêm, vì rất có thể bên trong còn có một người nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận