Côn Luân Ma Chủ

Chương 1798: Đòi lại lời hứa 2

Nghe Phương Ứng Long định vận dụng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, Lệnh Hồ Tiên Sơn và Tần Bách Nguyên đều kinh ngạc.

Lăng Tiêu Vô Cực Ấn là chí bảo của Lăng Tiêu Tông bọn họ, là vạn năm trước khi bọn họ vừa tới Đại La Thiên, đã chia một phần long mạch ra chế tạo.

Khi đó trong Đông Vực, thực lực của Lăng Tiêu Tông là hùng mạnh nhất, cho nên sư tổ đời đó đã cắt một đoạn long mạch, luyện hóa thành chí bảo này.

Nhưng thứ này có khá nhiều hạn chế, vì nó không phải binh khí, thể tích lại quá lớn, hơn nữa cách long mạch chính của Đông Vực càng xa thì uy lực lại càng yếu. Cho nên phần lớn thời gian nó tọa lạc trong nội bộ Lăng Tiêu Tông, rất ít khi di chuyển, vạn năm qua cũng chưa dùng được vài lần.

Cho nên hiện tại Phương Ứng Long đưa Lăng Tiêu Vô Cực Ấn ra ngoài mới khiến bọn họ sửng sốt như vậy.

Nhưng Phương Ứng Long là tông chủ, hơn nữa tình hình hiện tại có vẻ như chỉ có phương án này, bọn họ đành gật đầu đồng ý.

Cùng lúc đó, bên phía Thiên Hạ Kiếm Tông, vài vị Kiếm Trủng như Mộ Bạch Sương đang tập trung ở đây.

Bên cạnh Mộ Bạch Sương là một võ giả gương mặt lạnh lẽo, mắt phượng, để ba chòm râu dài, khí độ bất phàm, chính là Lăng Thiên Kiếm Tôn - Thịnh Cửu Uyên, có quan hệ không tệ với Thiên Hạ Kiếm Tông.

Bên cạnh hắn còn có hai người, một cao lớn mặc chiến giáp đồng xanh hoa văn rồng, chính là Trấn Long Thần Tướng - Hứa Thiên Nhai. Bên cạnh hắn là một người trung niên mặc áo nho màu trắng, như một tiên sinh dạy học, chính là Cổ Nguyệt Tôn Giả - Phương Bạch Độ.

Sau khi biết tin truyền nhân của mình chết trong Đại La Thần Cung, bọn họ ngoài đau thương và phẫn nộ ra, phần nhiều là không chấp nhận được.

Thật ra khi chuẩn bị đưa truyền nhân của mình vào Đại La Thần Cung, bọn họ đã chuẩn bị về tâm lý.

Nhưng bọn họ có thể khoan dung cho việc truyền nhân nhà mình thực lực không đủ bị yêu quỷ giết chết, nhưng lại không chấp nhận được truyền nhân của nhà mình chết trong tay cùng một người, chính là Sở Hưu!

Đúng là quy tắc ngầm khi truyền nhân của Cổ Tôn ra ngoài rèn luyện gặp bất trắc, Cổ Tôn không được ra tay.

Nếu chỉ có bọn họ, thậm chí Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đã định nhịn cơn tức này. Dù sao thực lực của Sở Hưu cũng không yếu, hơn nữa sau lưng y còn có đại phái Đông Vực, Hoàng Thiên Các.

Nhưng sau này Thịnh Cửu Uyên tự tới tìm bọn họ, hơn nữa còn có Thiên Hạ Kiếm Tông tham dự, bọn họ lập tức gật đầu đáp ứng.

Lúc này thấy Mộ Bạch Sương còn không định đi, Hứa Thiên Nhai tính khí hơi nóng nảy không khỏi cau mày nói: “Mộ Kiếm Tôn, sao còn không đi? Chẳng lẽ Thiên Hạ Kiếm Tông đổi ý rồi?”

Mộ Bạch Sương điềm nhiên đáp: “Thiên Hạ Kiếm Tông ta không thay đổi xoành xoạch như vậy, đợi một người mà thôi, người của Phạm Giáo cũng đồng ý sẽ tới.”

Hứa Thiên Nhai nghe vậy không khỏi cười lạnh nói: “Ta thấy đừng đợi nữa thì hơn, e là người của Phạm Giáo không tới đâu.

Phạm Giáo của bọn họ đang bị Thiên La Bảo Tự áp đảo, trong Đại La Thần Cung, điện chủ vừa nhậm chức đã bị Sở Hưu giết chết, làm sao bọn họ phân tâm phái người đến cho được?”

Ngay lúc hắn dứt lời, hư không bên cạnh hắn đột nhiên tách ra, một sợi tơ quy tắc bắn về phía hắn.

Hứa Thiên Nhai biến sắc, vung tay, hư không xung quanh ngưng đọng, hóa thành hình thái như vảy rồng, giam cầm sợi tơ lại.

Nhưng sợi tơ này lại đột nhiên tỏa ra lực lượng hủy diệt cực mạnh, tiêu trừ mọi lực lượng, chỉ trong chớp mắt đã xé rách vảy rồng, cắt về phía cổ của hắn.

Quanh người Hứa Thiên Nhai vang lên tiếng long ngâm, định đấu cứng.

Nhưng Phương Bạch Độ bên cạnh hắn lại đột nhiên biến sắc, tay niết ấn quyết, ánh sáng xanh nhạt bao phủ lấy Hứa Thiên Nhai, lập tức dịch chuyển hắn đi mấy chục trượng.

Sợi tơ mang theo lực lượng hủy diệt kia lướt qua người Hứa Thiên Nhai, dễ dàng phá tan cương khí hình rồng của hắn, để lại một vết máu trên mặt hắn.

Ngọn lửa diệt thế đen nhánh lan tỏa, một bóng người đi từ trong ngọn lửa diệt thế ra.

Đó là một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, hai mắt bừng bừng ngọn lửa diệt thế, tướng mạo quyến rũ xinh đẹp, không sai, chính là quyến rũ xinh đẹp, khiến người ta khó lòng nhận ra giới tính.

Khi hắn mở miệng cũng vậy, trung tính tới khó tin, căn bản không cách nào phân biệt nam nữ.

“Hứa Thiên Nhai, nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn, chửi bới Phạm Giáo ta. Ta sẽ tiễn ngươi xuống bầu bạn với tên đệ tử xui xẻo của ngươi.”

Ngay khoảnh khắc võ giả Phạm Giáo kia xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Thậm chí Mộ Bạch Sương luôn rất bình tĩnh cũng vậy, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Phạm Giáo lại phái người này tới.

Người này là phó điện chủ của Shiva Điện, Âm Đà La, Võ Tiên ngũ trọng thiên.

Thật ra lúc đầu Phạm Giáo không có chức vụ phó điện chủ. Bình thường chỉ có một điện chủ, sau đó chọn một người thừa kế trong các cung chủ để bồi dưỡng, đến khi điện chủ cảm thấy lực lượng của mình bắt đầu suy yếu thì nâng đỡ điện chủ mới thượng vị.

Vishnu Điện của Tân Già La cũng vậy, chẳng qua điện chủ Vishnu Điện chết quá đột ngột, cho nên hắn mới vội vàng nhận chức.

Âm Đà La chính là người thừa kế của Shiva Điện, vốn dĩ hắn chỉ là cung chủ, nhưng hắn quá mạnh, mạnh tới mức từng cùng cảnh giới Võ Tiên ngũ trọng thiên giết chết Võ Tiên thất trọng thiên, hiển nhiên chức vị cung chủ đã không đủ thể hiện địa vị của hắn.

Nhưng điện chủ Shiva Điện đời trước còn chưa già tới mức cần về hưu, cho nên Phạm Giáo cố ý bố trí chức vị phó điện chủ cho hắn.

Âm Đà La thực lực cường đại, tính cách hỉ nộ vô thường, thủ đoạn quỷ dị ác độc, rất nổi danh trong Đại La Thiên, không ai muốn trêu chọc một quái vật như vậy, kể cả Mộ Bạch Sương. Thậm chí hắn đã coi Âm Đà La như võ giả ngang cấp bậc.

Phải biết Võ Tiên tuy chia thành cửu trọng, nhưng tính kỹ ra thì ba trọng thiên đầu tiên là ổn định cảm giác, tích lũy cảm ngộ quy tắc là đạt được. Nói cách khác cho dù ngươi không tu luyện, chỉ cần chờ đợi thôi cũng có thể bước vào Võ Tiên tam trọng thiên.

Còn tứ ngũ lục trọng thiên cần khống chế quy tắc tới trình độ nhất định.

Võ Tiên thất bát cửu trọng thiên lại là khống chế lực lượng quy tắc, dung hợp với bản thân, còn có thần thông chiến lực vân vân.

Âu Dương Thánh với cảnh giới ngũ trọng thiên giết lục trọng thiên thì không ai ngạc nhiên, nhưng hắn lại giết được một Võ Tiên thất trọng thiên, chuyện này rất kinh khủng.

Nửa ngày sau, Mộ Bạch Sương mới nói: “Ta không ngờ Phạm Giáo lại phái ngươi tới.”

Âm Đà La thản nhiên đáp: “Không phải Phạm Giáo phái ta tới mà là ta chủ động xin tới.”

Mộ Bạch Sương nghi hoặc: “Vì sao? Shiva Điện các ngươi chủ yếu phụ trách chống cự thế công của Thiên La Bảo Tự, ngươi còn lãng phí thời gian chạy tới Tây Vực tới Đông Vực?”

Ánh mắt Âm Đà La lóe lên vẻ khó hiểu: “Hiếu kỳ mà thôi, ta rất hiếu kỳ không biết rốt cuộc Tân Già La chết trên tay ai.”

Nghe Âm Đà La nói vậy, đám người Mộ Bạch Sương cũng không hỏi nhiều.

Dù sao mọi người đều biết tên Âm Đà La này tinh thần không được bình thường, hắn nói gì thì cứ cho là thế.

Nhưng thật ra Âm Đà La tới đây không chỉ vì tò mò.

Mà là trước đó Tân Già La đã nói với hắn là mình phát hiện manh mối liên quan tới Đại Hắc Thiên Thần Cung, đang ở trên người tên Sở Hưu kia!

Sau khi nói chuyện này, Tân Già La đi vào Đại La Thần Cung, kết quả chết tại đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận