Côn Luân Ma Chủ

Chương 1726: Nhận thua 2

Chỉ có Trần Cửu Long và Hướng Tưởng, hai kẻ này từng vây công mình, giờ lại dám ra tay với đám người Sở Hưu, coi như đã kết thù không chết không thôi với Sở Hưu.

Hơn nữa sau lưng bọn họ có sư môn, có hai vị Cổ Tôn, là cường giả có thể uy hiếp đến Sở Hưu.

Cho nên nếu có cơ hội giết chết bọn họ, Sở Hưu sẽ tuyệt đối không lưu thủ.

Chỉ có điều y đã nói ra trước mặt mọi người, ngang nhiên đổi ý sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của y.

Tuy Sở Hưu không mấy để ý tới thanh danh, nhưng hiện tại hắn đang liên thủ với Thiên La Bảo Tự, cho nên cũng phải chú ý một chút.

Cũng may Hướng Tưởng phản ứng nhanh, nếu hắn chậm một bước nữa, Sở Hưu sẽ lập tức ra tay làm khó dễ bọn họ, trách bọn họ muốn ăn thua đủ, sau đó không cho bọn họ cơ hội lên tiếng, trực tiếp giết chết.

Nguy cơ của bọn Lã Phụng Tiên đã được giải quyết, những người khác đứng xem cũng bỏ đi. Đám người Lã Phụng Tiên đang định lại gần nói chuyện với Sở Hưu, nhưng Sở Hưu lại đi thẳng về phía đám người Lăng Tiêu Tông.

Vị Ngô trưởng lão của Lăng Tiêu Tông thở dài một tiếng, có vẻ xấu hổ.

Dù sao ngày trước Sở Hưu đã cứu tông chủ của bọn họ, kết quả lần này thấy người bên phía Sở Hưu gặp nguy cơ mà bọn họ lại không tới hỗ trợ, đúng là chuyện này có phần quá đáng.

Ngô trưởng lão đang định nói gì, không ngờ Sở Hưu lại đi thẳng về phía Hiên Viên Vô Song, vươn tay về phía hắn.

Hiên Viên Vô Song vốn không ngờ Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với mình.

Trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, Hiên Viên Vô Song thậm chí không kịp lấy Phương Thiên Họa Kích ra, chỉ có thể bộc phát khí lĩnh vực và cương khí để ngăn cản.

Nhưng ngay sau đó Thần Vực lan tỏa quanh người Sở Hưu, lĩnh vực của Hiên Viên Vô Song lập tức bị phá tan.

Tạo Hóa Thiên Ma hóa thành bóng tối dung nhập vào cái bóng của Hiên Viên Vô Song, lực lượng đột nhiên bộc phát, trói chặt lấy hắn.

Sở Hưu trực tiếp giơ tay bóp lấy cổ Hiên Viên Vô Song, nhấc cả người hắn lên, lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song! Ngươi muốn chết ư? Hay ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”

Trước đó khi Hướng Tưởng và Trần Cửu Long ra tay với đám người Lã Phụng Tiên, Sở Hưu đã cảm thấy không đúng.

Theo lý mà nói, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long không biết quan hệ giữa y và Lã Phụng Tiên. Tiếng tăm của Sở Hưu chỉ lan truyền tại Đông Vực và Nam Vực, cho nên theo đại đa số người Đại La Thiên, đám người Lã Phụng Tiên chỉ là ‘loại vô danh’ mà thôi.

Ở đây chỉ có một người duy nhất hiểu rất rõ về Sở Hưu, biết rất nhiều chi tiết về y. Nói chính xác hơn là một đám người, người của Lăng Tiêu Tông.

Tuy trước đó Sở Hưu cũng đối nghịch với Lăng Tiêu Tông, nhưng sau này y cứu Phương Ứng Long, quan hệ của y với Lăng Tiêu Tông cũng trở nên hoàn hoãn hơn nhiều, thậm chí rất nhiều người còn nhớ Lăng Tiêu Tông nợ y một ân tình, không có lý do gì để tính kế y trong thời điểm này.

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại thì ngoài Hiên Viên Vô Song ra, không còn ai khác.

Vừa rồi khi giao thủ, Sở Hưu vẫn luôn chú ý tới Hiên Viên Vô Song, nhìn sắc mặt của hắn là Sở Hưu biết, chắc chắn chuyện này do hắn gây ra.

Hiên Viên Vô Song giãy giụa nhưng kinh mạch toàn thân đều bị lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma thẩm thấu, thậm chí không thể điều động cương khí.

“Sở Hưu! Ngươi dám!” Hiên Viên Vô Song gắng gượng gằn bốn chữ ra khỏi kẽ răng.

“Ngươi xem ta có dám không!”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sát khí lạnh lẽo, như sắp tràn ra ngoài. Cương khí trong tay y bộc phát, thậm chí với cường độ thân thể của Hiên Viên Vô Song cũng không gánh nổi, mắt thấy sắp bị Sở Hưu bóp chết.

Hiên Viên Vô Song bày mưu như vậy, chỉ cần không phải mù lòa thì ai cũng có thể thấy được, ngay cả những người khác trong Lăng Tiêu Tông cũng không chấp nhận được.

Chỉ có điều võ giả Lăng Tiêu Tông đi vào Trung Châu lần này ngoài một vị trưởng lão chấp sự có thâm niên thì thân phận của Hiên Viên Vô Song là cao nhất.

Cho dù lúc trước hắn bị Tần Bách Nguyên phạt phải đi tuần trên đường, phạt hắn đứng thủ thành, nhưng Hiên Viên Vô Song vẫn là người thừa kế của Lăng Tiêu Tông, thân phận này còn chưa bị tước đoạt.

Lúc này thấy người thừa kế Lăng Tiêu Tông bọn họ sắp bị Sở Hưu bóp chết, Ngô trưởng lão lập tức lao tới khổ sở cầu xin: “Sở đại nhân, lần này là Hiên Viên Vô Song không hiểu chuyện, hắn không cố ý đâu, chỉ vô tình lỡ miệng mà thôi, ngươi bỏ qua cho hắn lần này đi.

Chúng ta cùng là tông môn ở Đông Vực, sau khi vào Trung Châu nên giúp đỡ nhau mới đúng, sao lại tự giết lẫn nhau.”

Sở Hưu ngừng tay nhìn Ngô trưởng lão, lạnh nhạt nói: “Hiểu lầm? Ngô trưởng lão, rốt cuộc ngươi coi bản thân là ngu ngốc hay coi ta là ngu ngốc? Ngươi thật sự nghĩ đây là hiểu lầm à?

Nếu ngươi đã biết chúng ta cùng là người Đông Vực, vì sao vừa rồi không ra tay giúp đỡ?

Sở Hưu ta tự hỏi mình không làm gì có lỗi với Lăng Tiêu Tông ngươi, lần trước Phương tông chủ được ta cứu, nhưng ta đâu có chủ động yêu cầu báo đáp.

Ta không hy vọng Lăng Tiêu Tông các ngươi cho ta cái gì, kết quả bây giờ các ngươi lại giở trò với người của ta. Lăng Tiêu Tông các ngươi có ơn tất báo như vậy đấy à?”

Ngô trưởng lão bị lời nói sắc bén của Sở Hưu làm cho mặt mày đỏ bừng, cuối cùng hắn đành cắn răng nói: “Sở đại nhân, lần này đúng là Lăng Tiêu Tông làm không đúng, mong ngài thứ lỗi.

Sư tổ làm chứng, sau chuyện này, chỉ cần ta gặp được trưởng lão, ta sẽ lập tức báo cho hắn. Trong Trung Châu này, Hiên Viên Vô Song không có quyền ra lệnh nữa!

Sau chuyện Đại La Thần Cung này, bất luận Hiên Viên Vô Song còn sống hay đã chết, chắc chắn Lăng Tiêu Tông ta sẽ trả lại cho Sở đại nhân một câu trả lời công bằng!”

Lần này Ngô trưởng lão đã thề độc.

Hắn là trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, lúc này lấy toàn bộ Lăng Tiêu Tông ra thề, có thể nói là đánh cược toàn bộ danh dự của tông môn.

Ở đây vẫn còn một số người ngoài, còn có cả người của Thiên La Bảo Tự, Ngô trưởng lão đã thề như vậy, tương lai Lăng Tiêu Tông có đổi ý, ném hắn ra đền tội thì cũng bị người khác coi thường.

Sở Hưu quay đầu sang nhìn Hiên Viên Vô Song, vứt hắn xuống mặt đất.

Hiên Viên Vô Song giãy dụa, còn định nói gì đó nhưng Ngô trưởng lão trực tiếp rút kiếm, chỉ thẳng vào hắn lạnh lùng nói: “Hiên Viên Vô Song, nếu ngươi còn gây chuyện nữa, ta sẽ giết ngươi trước.

Chết trong tay ta còn hơn chết trong tay người ngoài, gây thêm phiền toái cho Lăng Tiêu Tông ta.”

"Ngươi dám!"

Hiên Viên Vô Song căm tức nhìn Ngô trưởng lão, có vẻ không thể tin nổi vị trưởng lão luôn khúm núm trước mặt mình lại dám dùng binh khí chỉ vào mình.

Ngô trưởng lão lạnh lùng nói: “Có gì mà không dám?

Người thừa kế Lăng Tiêu Tông không phải chỉ có mình ngươi, nếu ngươi nhất quyết gây thêm phiền toái cho tông môn, ta đành phải giết chết ngươi trước, thanh lý môn hộ!

Năm xưa Ngô mỗ bị đại phái Đông Vực truy sát, là Lăng Tiêu Tông cứu tính mạng của ta, truyền công pháp cho ta, giúp ta đi tới ngày hôm nay.

Đừng nói ngươi chỉ là một người thừa kế của tông môn, cho dù là tông chủ, gây ra chuyện tổn hại lợi ích của Lăng Tiêu Tông, ta cũng dám liều mạng như vậy!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận