Côn Luân Ma Chủ

Chương 1495: Hiên Viên Vô Song xui xẻo 2

Hiên Viên Vô Song cầm Phương Thiên Họa Kích định nghênh chiến nhưng hư ảnh Lã Ôn Hầu sau lưng hắn lại không ngừng rung chuyển, chẳng những không phát huy năng lực của Chiến Hồn Quyết mà còn liên lụy tới hắn, khiến động tác của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp, phải tốn đa số tinh lực trấn áp chiến hồn đaNG xao động bất an trong người, cho nên lại bị một quyền của Sở Hưu đánh bay.

Thân hình Sở Hưu không hề dừng lại, y cũng cực kỳ am hiểu phương thức chém giết cận chiến như vậy.

Dưới thế công liên tục đó, Hiên Viên Vô Song bị áp đảo hoàn toàn, không có sức hoàn thủ, biểu hiện còn chẳng bằng lúc trước.

Thật ra Hiên Viên Vô Song cũng xui xẻo, hắn xuất thân Lăng Tiêu Tông, thủ đoạn vẫn còn nhiều, không phải chỉ có mỗi Chiến Hồn Quyết.

Nếu hắn thành thật giao thủ với Sở Hưu, cho dù cuối cùng có thất bại cũng không chật vật như hiện giờ.

Nhưng hắn lại quá đen đủi vận dụng Chiến Hồn Quyết, hơn nữa vừa vặn dẫn dắt ấn ký Lã Ôn Hầu, vậy đừng trách Sở Hưu không khách khí.

Lã Ôn Hầu đã chết từ lâu, chút chân linh cuối cùng cũng bị Lã Phụng Tiên hấp thu.

Cho nên ấn ký của hắn lưu lại chỉ là bản năng, nếu có thể bị món đồ thân cận của bản thân ngày trước ảnh hưởng, được tiếp dẫn đến, đương nhiên cũng sẽ bị công pháp năm xưa của mình ảnh hưởng, hơn nữa ảnh hưởng còn lớn hơn.

Bị Sở Hưu áp đảo tới cực hạn, Hiên Viên Vô Song muốn rách cả mí mắt, gần như phát điên.

Đúng như trước đó Tần Bách Nguyên lo lắng, xưa nay Hiên Viên Vô Song chưa từng thất bại, nếu lần này thua chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn.

Còn bây giờ Hiên Viên Vô Song chưa hoàn toàn thất bại, nhưng bị áp đảo tới nước này ngay trước mặt mọi người, lý trí của hắn đã mất dần.

Một khắc sau, Hiên Viên Vô Song dùng Phương Thiên Họa Kích chống lại một quyền của Sở Hưu, hai tay hắn kết ấn. Chỉ trong chớp mắt, khí tức quanh người hắn đột nhiên co lại, một khắc sau hư ảnh Lã Ôn Hầu phía sau hắn bắt đầu nổ tung.

Không phải vỡ vụn mà là dẫn dắt khí tức tạo thành vụ nổ lớn!

Sở Hưu lập tức biến sắc, thằng điên này!

Hiên Viên Vô Song không chỉ là tinh thần có vấn đề, hắn đúng là thằng điên!

Thấy mình không khống chế được chiến hồn, không ngờ hắn lại trực tiếp dẫn nổ chiến hồn trong cơ thể.

Phải biết vừa rồi để tiếp dẫn chiến hồn, Hiên Viên Vô Song đã hấp thu lượng thiên địa nguyên khí mà ngay cả Sở Hưu cũng phải khiếp sợ. Những lực lượng này được hắn dung nạp vào cơ thể của mình, sau đó dẫn nổ cùng chiến hồn. Hắn định làm gì, kéo Sở Hưu đồng quy vu tận hay sao?

Lần trước Lục Tam Kim chỉ nặng tay phế bỏ đối thủ mà đã bị trách phạt, còn lần này Hiên Viên Vô Song thì hay rồi, hắn đã biến trận tỷ võ thành trận chiến sinh tử!

Hiên Viên Vô Song định liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.

Một khắc sau, thân hình Sở Hưu bỗng lùi lại phía sau, Hiên Viên Vô Song thì chỉ cười gằn một tiếng đuổi theo.

Nhưng Sở Hưu vừa lùi lại vừa đưa hai tay ra kết ấn, chỉ nháy mắt sau vô số khí tức âm tà lạnh lẽo đã hội tụ quanh người Sở Hưu, ma khí tinh thuần lượn lờ, tiếng quỷ thần kêu khóc vang vọng hư không, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần hờ hững nhìn xuống, một bàn tay thò ra, trực tiếp nắm lấy Hiên Viên Vô Song, định kéo hắn vào thế giới âm trầm vô biến đó.

Giờ khắc này, võ giả trên khán đài của Lăng Tiêu Tông đã không thể ngồi yên.

Tần Bách Nguyên bước lên trước một bước, tới trước sân đấu, tiện tay điểm một cái, Lăng Tiêu Nam Thiên Môn hiển hiện, phong tỏa hoàn toàn Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú của Sở Hưu, khiến hư ảnh ma thần hoàn toàn biến mất.

Một khắc sau, hắn điểm vài cái lên người Hiên Viên Vô Song, khiến tên này rên khẽ một tiếng, ngất xỉu, nhưng cũng khiến lực lượng sắp bùng nổ trong người hắn bình ổn trở lại.

Tần Bách Nguyên nhìn về phía Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Ngưng tụ ma khí âm tà trên thế gian tới cực hạn, công pháp thật âm độc!

Hoàng Thiên Các không nói với ngươi trong trận tỷ võ không được hạ thủ giết người à?”

Hiên Viên Vô Song có thể thua nhưng hắn không thể chết, dù sao Hiên Viên Vô Song cũng là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ này của Lăng Tiêu Tông.

Thậm chí chỉ xét riêng thiên phú võ đạo và tu vi, cho dù nhìn khắp lịch sử của Lăng Tiêu Tông cũng không tìm được mấy người sánh ngang với hắn.

Cho nên khi tỷ võ có quy định, võ giả thế hệ trước không thể ra tay, lần tỷ võ trước, đệ tử Lăng Tiêu Tông đã bị Lục Tam Kim phế bỏ nhưng Lăng Tiêu Tông vẫn cố nhịn không xuất thủ, thế nhưng lần này Tần Bách Nguyên thật sự không nhịn được, vì người này là Hiên Viên Vô Song.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vị tiền bối Lăng Tiêu Tông này, nói chuyện phải có lý chứ.

Ở đây có bao nhiêu con mắt chứng kiến, không phải ta muốn hạ thủ giết người mà là có kẻ nổi điên muốn kéo ta đồng quy vu tận.

Hắn muốn chết, ta không muốn chết, rốt cuộc là ai hạ thủ giết người trước, còn cần ta nhiều lời hay sao?”

Tần Bách Nguyên đưa mắt nhìn Sở Hưu nửa ngày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng nói: “Lần tỷ võ này, Lăng Tiêu Tông ta thua.”

Tuy Lăng Tiêu Tông hành xử bá đạo nhưng không phải không nói lý.

Đang có bao nhiêu người chứng kiến, thua chính là thua, Lăng Tiêu Tông bọn họ thua được.

Sở Hưu nhíu mày, vừa định đi khỏi, y lại đột nhiên có cảm giác có người đang quan sát mình, còn là loại quan sát mang thâm ý.

Nhưng khi Sở Hưu quay đầu lại, y phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Sở Hưu có đánh bại Hiên Viên Vô Song cũng không có gì, dù sao tuy Hiên Viên Vô Song rất mạnh nhưng không ai nói hắn là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ của Đại La Thiên.

Nhưng sức chiến đấu mà Sở Hưu thể hiện lại cực kỳ khủng khiếp, cho dù là các truyền nhân của Cổ Tôn xuất thế gần đây cũng không mấy ai sánh được với y, cho nên lúc này mọi người tập trung quan sát y cũng rất bình thường.

Sở Hưu khẽ nhíu mày.

Y có thể cảm giác được, ánh mắt vừa rồi không giống với ánh mắt của mọi người, rõ ràng nó mang chú ý vị khác thường. Nhưng nơi này quá đông người, Sở Hưu cũng không phân biệt được, đành âm thầm cảnh giác.

Lục Tam Kim hưng phấn lôi kéo Sở Hưu, cười ha hả nói: “Ha ha ha! Thực lực của Sở huynh đúng là bất phàm, đánh cho tên Hiên Viên Vô Song kia không có sức hoàn thủ.

Đáng tiếc tên kia ngất rồi, bằng không ta rất muốn xem biểu cảm của hắn.

Mà lần này gặp được Sở huynh đúng là vận may, là cơ duyên của ta.”

Lục Tam Kim thật sự cho rằng mình đã gặp may.

Nếu không phải hắn tình cờ đi loanh quanh gần Phương Lâm Quận, Hoàng Thiên Các đã chẳng phái hắn tới xử lý chuyện này.

Nếu không phải Ngân Linh Tử xuất hiện kịp thời, chắc chắn bây giờ hắn và Sở Hưu đã trở mặt, không khéo còn đánh nhau, dù sao lúc đầu biểu hiện của tên này cũng rất khả nghi.

Nếu không phải da mặt hắn đủ dày, kịp thời kéo Sở Hưu vào Hoàng Thiên Các làm khách khanh, cũng chẳng có ngày hôm nay.

Nhiều chuyện trùng hợp như vậy đặt chung vào, có thể nói là vận may của Lục Tam Kim cao bằng trời.

Sở Hưu chỉ cười nhạt một cái rồi nói: “May mắn thôi.”

Không phải y khiêm tốn mà thật sự là may mắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận