Côn Luân Ma Chủ

Chương 1838: Gây dựng Côn Luân Ma Giáo tại Đại La Thiên!

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đương nhiên có liên quan, khí vận như một cái bánh, ngươi cắn một cái, ta mất một miếng.

Bốn vực ở Đại La Thiên, mỗi tông môn đại phái đỉnh cấp đều có thể ăn một cái bánh, những chỗ không thể ăn thì tạm thời không ai cắn.

Còn Tinh Hà Võ Viện của Mạnh Tinh Hà mà thành lập, chắc chắn sẽ thu hút tất cả những người mà không ai thu nhận.

Trong tứ vực, Tây Vực có Phật tông, Bắc Vực có Đạo môn, địa vị thâm căn cố đế, chỉ có Nam Vực và Đông Vực có thể bị Tinh Hà Võ Viện thu hút.

Ta bố trí ở Đông Vực bao lâu như vậy, sao lại để Tinh Hà Võ Viện nhúng tay vào được?”

Bốn vực ở Đại La Thiên, Sở Hưu vẫn luôn ở Đông Vực, danh tiếng của y ở Đông Vực cũng là lớn nhất.

Hiện tại y và Lăng Tiêu Tông hóa thù thành bạn, bản thân lại là người của Hoàng Thiên Các, chỉ có mình Hàn Giang Thành là kẻ địch.

Cho nên chỉ cần tìm cơ hội thích hợp, trong một số thời điểm, Đông Vực hoàn toàn có thể trở thành của riêng Sở Hưu.

Nếu không biết chuyện khí vận thì thôi, bây giờ đã biết, Sở Hưu không định bỏ mặc người khác cướp đồ từ tay mình.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Tức là ngươi định học theo Mạnh Tinh Hà?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Mạnh Tinh Hà có con đường của Mạnh Tinh Hà, ta có con đường của ta.

Bây giờ hắn là người dẫn đầu trong giới Cổ Tôn, bên cạnh còn có vài vị Cổ Tôn, danh tiếng chấn động Đại La Thiên.

Tinh Hà Võ Viện vừa thành lập, toàn bộ bốn vực ở Đại La Thiên đều chấn động. Bây giờ tiếng tăm của ta vẫn kém hơn Mạnh Tinh Hà một chút.

Cho nên bây giờ ta chỉ cần giữ vững Đông Vực là được.

Còn phương pháp cũng rất đơn giản, chúng ta tới Đại La Thiên lâu như vậy, thời cơ cũng gần ổn thỏa rồi.”

Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Ta quyết định, thoát ly Hoàng Thiên Các, gây dựng Thánh Giáo ở Đông Vực Đại La Thiên, để danh tiếng Côn Luân cũng vang dội tại Đại La Thiên!”

Đối với đề nghị này, mọi người ở đây không ai phản đối, thậm chí những người kỳ cựu trong Côn Luân Ma Giáo như Ngụy Thư Nhai còn có thần sắc kích động.

Thật ra đối với bọn họ mà nói, chỉ cần Côn Luân Ma Giáo dưới hạ giới khôi phục vinh quang năm xưa là đủ, bọn họ cũng thấy thỏa mãn rồi.

Nhưng hiện tại, chứng kiến thiên địa rộng lớn ở Đại La Thiên, làm sao bọn họ cam tâm với việc chỉ xưng bá ở hạ giới?

Nhưng sau khi hưng phấn kích động, Ngụy lão lại là người đầu tiên bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Hiện nay Đông Vực đã có ba thế lực đỉnh cấp, ngươi đột nhiên thành lập một thế lực, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có đồng ý không?

Ngoài ra chúng ta trực tiếp đặt tên là Côn Luân, có khiến người khác nghi ngờ dưới hạ giới không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Sẽ không, vạn năm trước Côn Luân Sơn còn không có thế lực nào. Sau khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ tới Đại La Thiên, bọn họ cũng không kể về hạ giới. Hai chữ Côn Luân chỉ tồn tại trong điển tịch, sẽ không bị nghi ngờ.

Về phần Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông, ta sẽ tới nói chuyện, Một tháng sau Thánh Giáo ta cử hành nghi thức khai tông ở khu vực Nam Man!”

Nghi thức khai tông có thủ tục phức tạp, cần dùng tới rất nhiều thứ, Sở Hưu trực tiếp giao cho Ngụy Thư Nhai xử lý.

Ngụy Thư Nhai lão luyện thành thục, kinh nghiệm lại phong phú, là người thích hợp nhất để xử lý chuyện này.

Hơn nữa Sở Hưu tới Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đưa thiệp mời cũng là nói cho bọn họ chuyện này.

...

Bên ngoài Hoàng Thiên Các, nghe nói Sở Hưu tới thăm, Xung Thu Thủy, Lục Tam Kim và các trưởng lão Hoàng Thiên Các thậm chí còn đích thân ra nghênh tiếp.

Thật ra bản thân Hoàng Thiên Các cũng thấy mê man, không biết nên tiếp đón Sở Hưu với thái độ ra sao.

Về danh nghĩa, Sở Hưu vẫn là quận trưởng của Hoàng Thiên Các bọn họ.

Nhưng thực tế, Sở Hưu đã thoát ly Hoàng Thiên Các từ lâu, một mình quản lý khu vực Nam Man.

Lúc trước Xung Thu Thủy trả giá là toàn bộ khu vực Nam Man thuộc về Sở Hưu, đổi lại là Sở Hưu đứng về phía hắn trong lúc tranh đoạt chức vị các chủ. Từ đó trở đi quan hệ giữa hai bên đã không phải thuộc hạ.

Hơn nữa sau khi nhận được tin tức gần đây, Sở Hưu hủy diệt Vishnu Điện, Xung Thu Thủy càng xác định chuyện này.

Hai Võ Tiên cộng thêm toàn bộ Vishnu Điện, lực lượng này còn mạnh hơn cả Hoàng Thiên Các, kết quả vẫn bị Sở Hưu tiêu diệt.

Nếu nói vậy, chẳng phải Sở Hưu mà muốn diệt Hoàng Thiên Các cũng rất dễ dàng?

Cho nên lúc gặp Sở Hưu, Xung Thu Thủy cảm thấy rất mất tự nhiên, vì hắn không biết nên đối mặt với Sở Hưu bằng thái độ ra sao.

Thấy bộ dáng Xung Thu Thủy như vậy, Sở Hưu cũng chẳng muốn thừa nước đục thả câu với hắn.

Sở Hưu nói thẳng: “Các chủ, lần này ta tới đây, thật ra là muốn nói cho các ngươi một chuyện.”

"Ồ? Chuyện gì?"

Sở Hưu sắc mặt nghiêm túc trầm giọng nói: “Ta định thoát ly triệt để khỏi Hoàng Thiên Các, tự thành lập một thế lực ở khu vực Nam Man, tên là Côn Luân Ma Giáo.

Một tháng sau sẽ cử hành đại điển khai tông ở khu vực Nam Man, đến lúc đó hy vọng Hoàng Thiên Các sẽ tham gia.”

Dưới hạ giới, Ma đạo bị coi là dị đoan, cho nên đại đa số võ giả Côn Luân Ma Giáo đều tự xưng là Thánh Giáo.

Nhưng ở Đại La Thiên thì không quan trọng, Ma đạo cũng là một loại võ đạo, không phải chuyện quá mẫn cảm.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp đặt tên là Ma Giáo, hơn nữa còn có thể phân chia thế lực của hai giới thượng hạ.

Hạ giới là Thánh Giáo, Đại La Thiên là Ma Giáo.

Vừa nói xong câu này, toàn bộ Hoàng Thiên Các lập tức yên lặng như tờ.

Ngay cả Lục Tam Kim cũng trợn tròn hai mắt, dường như không thể ngờ nổi Sở Hưu lại nói như vậy.

Nửa ngày sau, một trưởng lão Hoàng Thiên Các đột nhiên nhảy dựng lên, mặt mày dữ tợn chỉ vào Sở Hưu trách cứ: “Sở Hưu! Ngươi vong ân bội nghĩa!

Nếu không có Hoàng Thiên Các ta, làm sao có nhà ngươi ngày hôm nay?

Kết quả bây giờ lông cánh của ngươi cứng cáp rồi, cảm thấy mình có chút thực lực, lại thấy Hoàng Thiên Các ta đang trong thời khắc suy yếu nên muốn phân liệt Hoàng Thiên Các. Ngươi có xứng với ân điển của lão các chủ năm xưa không?

Ngươi có xứng với...”

“Bốp!”

Trưởng lão kia còn chưa dứt lười đã bị Xung Thu Thủy tát bay sang một bên, vừa lau máu tươi trên khóe miệng, vừa không thể tin nổi nhìn Xung Thu Thủy.

Xung Thu Thủy hừ lạnh nói: “Ngươi có tư cách lên tiếng ở đây hay sao? Không hiểu quy củ, im miệng cho ta!”

Quay đầu lại, Xung Thu Thủy thở dài một hơi, mỉm cười với Sở Hưu như đang rất thoải mái: “Thật ra ngươi nên đi bước này sớm hơn, đến giờ đã là muộn rồi.

Có phải sau này ta nên gọi ngươi là Sở giáo chủ không?

À, gọi như thế dễ nghe hơn nhiều.

Ngươi yên tâm, một tháng sau ta sẽ tới xem lễ.”

Sở Hưu mỉm cười chắp tay nói: “Vậy đa tạ các chủ, ta đi trước.”

Nói xong Sở Hưu trực tiếp rời khỏi, thậm chí không nhìn tới võ giả vừa nói năng vô lễ kia.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, mọi người ở đây mới nhìn Xung Thu Thủy với vẻ khó hiểu.

Sở Hưu thoát ly khỏi Hoàng Thiên Các, chưa nói tới chuyện đây là đả kích cực lớn đối với Hoàng Thiên Các, Sở Hưu còn lấy đi một quận của Hoàng Thiên Các bọn họ, một Thương Ngô Quận!

Xung Thu Thủy đối mặt với Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành mà còn dám liều mạng một lần, sao khi gặp Sở Hưu lại uất ức nhượng bộ như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận