Côn Luân Ma Chủ

Chương 1882: Bắt chẹt 2

Là Đạo Tôn đích thân mở miệng khiến Mạnh Tinh Hà tạm thời dừng tay.

Tam Thanh Điện ta luôn đối xử công bằng, Sở giáo chủ cũng không chịu thiệt.”

Sở Hưu cười khẽ hai tiếng: “Không chịu thiệt nhưng cũng chẳng được lợi.

Nhưng nếu ta cự tuyệt đề nghị của Tam Thanh Điện, e là đạo ấn của Xích Thành đạo trưởng sẽ trực tiếp nện lên đỉnh đầu ta?”

Xích Thành đạo trưởng lắc đầu nói: “Sở giáo chủ nói đùa rồi, xưa nay Tam Thanh Điện ta luôn lấy đức phục người, sao lại làm chuyện như vậy được?”

Những gì Xích Thành đạo trưởng vừa nói, trừ nguyên nhân ban đầu ra, còn lại Sở Hưu không tin bất cứ thứ gì.

Còn nói lấy đức phục người, trên giang hồ vốn không có tông môn nào là lấy đức phục người, nếu có cũng bị tiêu diệt từ lâu rồi.

Một lát sau, Sở Hưu trầm giọng nói: “Nếu chuyện này là Đạo Tôn phân phó, vậy ta nể mặt Đạo Tôn, nể mặt Tam Thanh Điện, lần này ta sẽ ngừng tay.

Nhưng dù sao ta cũng dẫn theo nhiều người như vậy tới Nam Vực, không thể về tay không được? Chỉ cần Thiên Hạ Kiếm Tông đáp ứng đưa ta một vật, ta sẽ rút lui.”

Xích Thành đạo trưởng nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn sang Mộ Bạch Sương hỏi: “Mộ tông chủ, ngươi đã nghe Sở giáo chủ nói rồi đấy, ngươi có đáp ứng điều kiện của hắn không?”

Mộ Bạch Sương cau mày, hắn biết Xích Thành đạo trưởng không phải đứng về phía mình, đối phương chỉ cần thời gian tới đây Đại La Thiên bình ổn mà thôi.

Cho nên Mộ Bạch Sương vốn không cách nào cự tuyệt, nhưng hắn vẫn hỏi: “Rốt cuộc Sở Hưu muốn cái gì?

Chẳng lẽ hắn muốn Thông Thiên Kiếm của Thiên Hạ Kiếm Tông ta, ta cũng phải cho hắn?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta không muốn Thông Thiên Kiếm của Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi, ta chỉ muốn một thứ vô dụng đối với các ngươi mà thôi.

Trong trận chiến năm trăm năm, chắc Thiên Hạ Kiếm Tông các ngươi cũng gom góp được không ít tinh huyết của vị kia?

Ta không cần gì khác, chỉ cần tinh huyết của vị cường giả năm trăm năm.”

Lần này tấn công Thiên Hạ Kiếm Tông, ngoài mở rộng địa bàn của mình ở khu vực Nam Man và lấy danh nghĩa báo thù, chủ yếu là Sở Hưu nhắm vào tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Bên phía Đông Vực, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đã bị y vơ vét hết tinh huyết.

Bên Nam Vực, tinh huyết của giới Ma đạo đều nằm trong tay Sở Hưu, thế lực duy nhất tham gia trận chiến năm trăm năm trước là Thiên Hạ Kiếm Tông, chắc chắn đối phương vẫn còn tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Đối với Sở Hưu hiện giờ, thứ này còn có tác dụng hơn cả Cửu Chuyển Thần Đan, sau khi ăn vào có thể lập tức tiêu hóa, lực lượng nội tình trực tiếp tăng cường, có thể là đồ tốt để tu luyện tại gia.

Đương nhiên chỉ mình Sở Hưu mới có thể luyện hóa thứ này, người khác mà luyện hóa chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.

Thật ra Sở Hưu vốn không định công phá Thiên Hạ Kiếm Tông trong trận chiến lần này.

Tuy hiện tại Thiên Hạ Kiếm Tông đang ở thế yếu, nhưng vẫn có nhiều lá bài tẩy.

Cho nên yêu cầu thấp nhất của Sở Hưu là lấy được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Xích Thành đạo trưởng nhìn Mộ Bạch Sương, gương mặt hơi mỉm cười nói: “Mộ tông chủ, có bỏ có được, đừng vì cái nhỏ mà mất cái lớn.”

Mộ Bạch Sương thở dài một tiếng, Tam Thanh Điện cần Đại La Thiên ổn định, theo Xích Thành đạo trưởng thấy yêu cầu của Sở Hưu cũng không quá đáng, nếu hắn vẫn không cho, không biết được Xích Thành đạo trưởng sẽ đứng về bên nào.

“Ta đưa.”

Nói đoạn, Mộ Bạch Sương lập tức cho người vào Tàng Bảo Các lấy tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã ra ném cho Sở Hưu.

Sau khi nhận đồ, Sở Hưu chắp tay với Xích Thành đạo trưởng một cái: “Thay ta vấn an Đạo Tôn, thời gian tới đây chỉ cần không có ai tới gây sự với ta, Đông Vực ta sẽ không ra tay nữa.”

Xích Thành đạo trưởng mỉm cười gật đầu nói: “Sở giáo chủ đi thong thả.”

Sau chuyến đi tới Đông Vực, tuy Thiên Hạ Kiếm Tông không bị hủy diệt nhưng mục đích của Sở Hưu cũng đã đạt được.

Thiếu chút nữa công phá Thiên Hạ Kiếm Tông, chuyện này giúp Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các trút giận, càng trung thành.

Cùng lúc đó, những võ giả trước đây không tình nguyện gia nhập liên minh Đông Vực, sau khi chứng kiến thực lực chân chính của Côn Luân Ma Giáo cũng lao nhao quy thuận, ít nhất không dám làm gì lá mặt lá trái nữa.

Đương nhiên quan trọng nhất là Sở Hưu lấy được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Thiên Hạ Kiếm Tông cất giữ nhiều tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã nhất, khoảng hai mươi năm giọt.

Nhưng nghĩ lại cũng rất bình thường, sau khi lấy được chỗ tinh huyết này, chắc Thiên Hạ Kiếm Tông không lãng phí giọt nào.

Thiên Hạ Kiếm Tông là kiếm khách, rất ít võ giả nghiên cứu con đường khác, hay nên nói căn bản là không có một ai.

Cho nên sau khi lấy được tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, bọn họ cảm thấy không thể luyện hóa, có lẽ chỉ cất giữ mà thôi.

Đối với giai đoạn hiện tại của Sở Hưu, luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã là phương pháp tăng cường lực lượng tốt nhất.

Võ Tiên cửu trọng thiên, mỗi tầng đều phải nghiên cứu lĩnh ngộ lực lượng quy tắc và tích lũy lực lượng.

Sở Hưu rất tự tin vào ngộ tính của mình, cũng rất tự tin vào sức chiến đấu của bản thân. Khi đối địch với các Võ Tiên cảnh giới cao hơn mình, Sở Hưu cũng có cảm ngộ về lực lượng quy tắc.

Nhưng tích lũy lực lượng thì không có cách nào, hoặc dùng ngoại vật, hoặc dựa vào thời gian.

Hiện giờ Sở Hưu là tứ trọng thiên, thật ra khi nhị trọng thiên của y là dựa vào lực lượng của Đại La Thần Cung, tam trọng thiên là nhờ chấn động lực lượng do bản nguyên âm dương va chạm, tứ trọng thiên lại là nhờ tích lũy từ trước, đột phá nhờ lĩnh ngộ quy tắc khi chiến đấu liên tục, không cần nhiều lực lượng.

Nếu không có ngoại vật như vậy, tuy Sở Hưu cũng có thể bước lên tầng tiếp theo, nhưng có lẽ cần tới mấy năm thậm chí mười mấy năm tích lũy lực lượng.

Hơn 20 giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, sau khi luyện hóa thuận lợi tuy không giúp Sở Hưu trực tiếp tăng thêm một tầng, nhưng cũng khiến lực lượng nội tình của y trực tiếp lên tới tứ trọng thiên đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội, với lĩnh ngộ của Sở Hưu đối với lực lượng quy tắc, bước vào ngũ trọng thiên không thành vấn đề.

Quá trình này rất nhanh, Sở Hưu chỉ tốn có vài ngày.

Nhưng sau khi y xuất quan lại thấy đám người Ngụy Thư Nhai đang chờ mình ở ngoài.

Sở Hưu vuốt mũi, lấy làm lạ nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”

Đám người Ngụy Thư Nhai đều bất đắc dĩ nói: ”Trước đó Tam Thanh Điện đã nói, trong vòng một tháng trận pháp Đại La Thần Cung sẽ sụp đổ triệt để.

Đến lúc đó hai giới thượng hạ liên thông, chúng ta phải làm sao đây?

Đại La Thiên có một Côn Luân Ma Giáo, hạ giới cũng có một Côn Luân Ma Giáo, chỉ cần không phải mù hay điếc, chắc chắn sẽ biết thân phận của chúng ta. Ngươi đã nghĩ ra nên đối phó ra sao chưa?”

Thời gian này Ngụy Thư Nhai vẫn luôn lo lắng về chuyện đó, sau khi hai giới thượng hạ liên thông, thân phận của bọn họ sẽ không lừa được mọi người.

Bọn họ suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng lại phát hiện sơ hở quá lớn, vốn không cách nào giấu giếm.

Sở Hưu nghe xong lại không nhịn được bật cười nói: “Hóa ra các ngươi đang lo lắng chuyện này.”

“Chẳng lẽ chuyện này không đáng lo?” Mai Khinh Liên hỏi.

Sở Hưu vung tay nói: “Từ ngày hủy diệt Thiên Môn, ta đã suy nghĩ chuyện này.

Chúng ta không cần giấu giếm, cũng chẳng lừa được.

Cho dù là ở Đại La Thiên hay ở hạ giới, Sở Hưu ta chính là giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, hiện tại lại là minh chủ của toàn bộ Đông Vực.

Chỉ cần trong tay ngươi có thực lực cường đại, các tông môn ở Đại La Thiên nào quan tâm ngươi là người hạ giới hay thượng giới?

Nói cách khác, nếu Sở Hưu ta không có thực lực, Côn Luân Ma Giáo cũng không thể đặt chân ở Đại La Thiên, e rằng đã bị người ta tiêu diệt từ lâu rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận