Côn Luân Ma Chủ

Chương 1624: Một quyền của Trần Thanh Đế 2

Nói đơn giản hơn, Trần Thanh Đế đã không tính là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí cho dù có đột phá, hắn cũng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lại càng không có lĩnh vực, nhưng lại có sức chiến đấu tương xứng.

Nếu tính kỹ ra, Trần Thanh Đế khá giống những man tộc ở Đại La Thiên, nhưng cao cấp hơn bọn họ tới trăm nghìn lần, vì hắn đã đi theo một con đường xưa nay chưa từng có, tự mình vượt qua mọi chông gai.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Trước mắt chúng ta đang bị vây ở đây, chỉ cần chúng ta có hành động, chắc chắn đám người Tân Già La sẽ động thủ. Không đẩy lùi bọn chúng thì mọi bố trí của ta trong khu vực Nam Man này đều thành uổng phí.

Ta định tới hạ giới tìm người trợ giúp, các ngươi thấy sao?”

Mọi người ở đây lập tức hỏi Sở Hưu muốn tìm ai.

"Trần Thanh Đế?"

Sở Hưu gật nhẹ đầu.

Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “Không phải không nhờ Trần Thanh Đế được, nhưng đầu tiên ngươi phải xác định, Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không.

Ngoài ra, ngươi có chắc Trần Thanh Đế có thể đối phó với Tân Già La không?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đã nhiều năm qua, chắc các ngươi cũng nghe nhiều chuyện về Trần Thanh Đế rồi. Cách làm việc của Trần Thanh Đế có thể đơn giản thô bạo, hành xử bá đạo, nhưng xưa nay hắn chưa từng làm chuyện gì vi phạm tín nghĩa. Ít nhất trên phương diện đạo nghĩa giang hồ, Trần Thanh Đế làm tốt hơn đại đa số mọi người trong Chính đạo.

Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của ta, chuyện Trần Thanh Đế có đáng tin cậy hay không, ta cũng không tin tưởng tuyệt đối. Nhưng Tạ Tiểu Lâu có thể tin được, hắn là đệ tử của Trần Thanh Đế, ta nghĩ Trần Thanh Đế sẽ không trở mặt với ta.

Chuyện này ta chắc chắn được tám phần mười.”

Thật ra theo tính cách của Sở Hưu, bất cứ chuyện gì y cũng muốn chắc chắn tới chín thành chín, tỷ lệ nhỏ nhoi cuối cùng là xem ý trời.

Nhưng trước mắt không thể không nói, Tân Già La không tấn công Thương Ngô Quận mà đến đây bao vây cứ điểm Nam Man của y, lại đánh bậy đánh bạ nhắm trúng vào điểm yếu của Sở Hưu.

Đối phướng động tới Thương Ngô Quận, Sở Hưu còn có thể lấy cớ Nam Vực xâm lấn Đông Vực làm một số chuyện, hoặc trực tiếp từ bỏ phủ quận trưởng cũng được.

Nhưng cho dù thế nào Sở Hưu cũng không thể từ bỏ cứ điểm trong khu vực Nam Man này.

Cho nên đừng nói là chắc chắn được tám phần mười, cho dù chỉ có năm phần mười, Sở Hưu cũng sẽ thử.

Gõ bàn một cái, Sở Hưu tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có thực lực của Trần Thanh Đế, ta cảm giác hắn còn mạnh hơn tưởng tượng của các ngươi.

Phương thức tu luyện chân hỏa luyện thân là con đường xưa nay chưa từng có, cho nên các ngươi không thể coi nó như phương thức tu luyện bình thường.

Khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chín phần mười võ giả Chân Hỏa Luyện Thần còn không đỡ nổi một quyền của hắn. Cho dù là thần tướng Thiên Môn cũng không đỡ được mấy quyền.

Hiện tại hắn đột phá, nhưng không phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Nhưng một vị cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền từng danh chấn giang hồ cũng không chịu một một quyên của hắn. Các ngươi thử tưởng tượng về lực lượng này xem.

Ta đã từng giao thủ với Tân Già La, ta có thể cảm giác được lực lượng của hắn.

Ta mời Trần Thanh Đế tới, cũng sẽ thử thực lực của hắn. Nếu hắn có đủ thực lực giao chiến với Tân Già La, ta mới nói ra chuyện này.”

Đám người Ngụy Thư Nhai đều gật nhẹ đầu, chỉ cần Sở Hưu nắm chắc là được.

Côn Luân Ma Giáo, hay nên nói là mọi kế hoạch của Sở Hưu trước giờ đều như vậy.

Có đôi khi Sở Hưu đưa ra một kế hoạch rất to gan, tuy bọn họ không tán thành nhưng vẫn dốc toàn lực phối hợp chấp hành.

Có thể nói bọn họ tán thành và tin tưởng chính bản thân Sở Hưu chứ không phải kế hoạch điên cuồng kia.

Bọn họ tin rằng cho dù kế hoạch có to gan đến đâu, vào tay Sở Hưu đều có khả năng thành công.

Sở Hưu đã quyết định tới hạ giới mời Trần Thanh Đế lên xuất thủ, nhưng bên phái Đại La Thiên y cũng có đối sách khác.

Tân Già La có Trần Thanh Đế đối phó, nhưng y cũng phải đẩy lùi những người khác của Cực Lạc Ma Cung mới được.

Thật ra ở Đại La Thiên, thực lực bên phe Sở Hưu cũng không yếu.

Hầu hết tinh nhuệ của Côn Luân Ma Giáo đều ở Đại La Thiên, tu hành từng tốp một. Nếu đưa tất cả ra, hoàn toàn không sợ một phân điện của Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng những người này là tâm phúc của y, được y bồi dưỡng tỉ mỉ, nếu hy sinh vào lúc này mới là lãng phí. Cho nên Sở Hưu đành nghĩ cách khác.

Nếu nơi này là khu vực Nam Man, đương nhiên chuyện này phải rơi xuống đầu đám dị tộc Nam Man này rồi.

Sở Hưu trực tiếp tới tìm Lục Phi, nói với cô: “Đám người Cực Lạc Ma Cung kia trắng trợn lùng bắt chiến sĩ của các bộ lạc Nam Vực, tiến hành đủ loại thí nghiệm quỷ dị. Nhưng xưa nay man tộc các ngươi ít khi giao lưu, cho nên các bộ lạc Đông Vực không biết chuyện này.

Bây giờ ta muốn ngươi phái một người tới báo cho các bộ lạc man tộc, để bọn họ kết hợp lại, đối phó với Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng chuyện này rất nguy hiểm, hiện giờ xung quanh đều là võ giả của Cực Lạc Ma Cung. Tuy nhiên nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là giám sát những võ giả chúng ta, man tộc không có chân khí, không dễ bị phát hiện, nhưng vẫn có nguy hiểm nhất định. Ngươi cho rằng trong bộ lạc Hắc La, ai có thể đảm nhiệm chuyện này?”

Nếu chuyện này phát sinh trong những tông môn ở Đại La Thiên, vậy chắc chắn sẽ phải kiểm chứng cẩn thận, xem mọi chuyện có phải là thật không.

Sau đó bọn họ lại suy nghĩ, từ chối, thậm chí lá mặt lá trái, phải đợi bên mình nói rõ cho bọn họ những điểm lợi và hại, thậm chí đưa ra đủ lợi ích, bọn họ mới chịu phối hợp cùng xuất thủ.

Nhưng chuyện này đặt lên người đám man tộc lại đơn giản hơn nhiều, không có nhiều công đoạn như vậy.

Chỉ cần người của bộ lạc Hắc La tới những bộ lạc kia, nói cho bọn họ chuyện này, hơn nữa thề với tổ tiên và thần linh, chắc chắn đối phương sẽ tin tưởng,

Đám người của các bộ lạc man tộc này đều là kẻ thẳng tính, sẽ không nói láo.

Lại thêm đối với bọn họ thì lời thề đối với tổ tiên và thần linh còn quan trọng hơn tính mạng, chuyện này càng không thể làm giả.

Lục Phi gật đầu nói: “Thần sứ đại nhân yên tâm, chiến sĩ trong bộ lạc Hắc La không sợ chết, chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ mà thần sứ đại nhân giao phó.

Ta sẽ đi bố trí người, an bài thêm vài người, khả năng phá vòng vây cũng cao hơn.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, chút chuyện như vậy, Lục Phi sẽ xử lý tốt.

Nói xong, Sở Hưu lập tức trở về hạ giới.

Còn lúc này bên ngoài cứ điểm của Sở Hưu, người của Cực Lạc Ma Cung đã bao vậy.

Minh Huyền Vũ nhìn trận pháp tầng tầng lớp lớp thủ hộ quanh cứ điểm, hắn hỏi: “Ngươi định tấn công à? Đã nói trước rồi đấy, nếu định tấn công thì uy lực của trận pháp này không yếu đâu, ngươi lên trước, đợi sau khi phá trận ta mới ra tay. Ta không thể để đệ tử của Cực Lạc Ma Cung ta lên chịu chết được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận