Côn Luân Ma Chủ

Chương 1844: Phạm Giáo đưa chuông

Sau khi cho người dẫn bọn họ vào chỗ ngồi, Sở Hưu xem thử thời gian, giờ lành đã đến, đại điển khai tông có thể chính thức bắt đầu.

Sở Hưu đứng trong quảng trường trung ương, trầm giọng nói: “Chư vị...”

Vừa nói được hai chữ, bên ngoài đã vang lên tiếng cười to.

“Người còn chưa tới đủ sao đã bắt đầu? Sở giáo chủ không chờ nổi muốn khai tông lập phái đến vậy à?”

Âm thanh kia không đợi đệ tử Côn Luân Ma Giáo bẩm báo đã chủ động xông vào, mọi người ở đây lập tức nheo mắt, đều lộ vẻ đăm chiêu. Người phá đám đã tới.

Sở Hưu vừa diệt một đại điện của Phạm Giáo xong đã lập tức bắt tay vào khai tông lập phái, có thể nói là xuân phong đắc ý thúc ngựa phi.

Dù sao Phạm Giáo cũng là tông môn đỉnh cấp đương thời, thân phận địa vị vẫn đó, sao lại khoan dung cho Sở Hưu đắc ý như vậy được?

Một võ giả trung niên mặc hoa phục có phạm văn màu đen đi vào trong sân, phía sau hắn còn hơn mười võ giả Phạm Giáo.

Đương nhiên khiến người ta chú ý nhất là trong tay hắn còn cầm một quả chuông lớn khắc đầy Phạm văn.

Mọi người ở đây càng thêm đăm chiêu.

Người ta khai tông lập phái mà ngươi lại tặng chuông? Phạm Giáo có vẻ thẳng thắn quá mức.

Tế Không nhìn đối phương một cái, hạ giọng truyền âm cho Sở Hưu nói: “Sở giáo chủ, đây là Tô Cáp Na cung chủ Khổng Tước Thần Cung thuộc Brahma Điện Phạm Giáo, Võ Tiên lục trọng thiên. Khổng Tước Thần Cung là một trong ba thần cung mạnh nhất của Brahma Điện.”

Sở Hưu khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Phạm Giáo các ngươi không tự cố gắng, bị ta diệt mất một điện nên giờ định tới lấy lại danh dự? Muốn đưa chuông cho ta, các ngươi không sợ sau đó các ngươi cũng không về được ư?”

Tô Cáp Na lạnh nhạt nói: “Phạm Giáo ta không phải không thua nổi, thua chính là thua, đợi tương lai mới thấy kết quả cuối cùng.

Hôm nay ta tới đây là theo quy củ của Đại La Thiên, mọi người vẫn đang ngồi đây, ngươi định làm lơ quy củ của Đại La Thiên hay sao?

Quả chuông này chính là chí bảo của Phạm Giáo ta, Hồi Hồn Chung, bao hàm cả công cả thủ.

Gõ chuông có thể chấn động thần hồn đối thủ, võ giả cấp thấp sẽ bị tiếng chuông này trực tiếp chấn động tới thần hồn bùng nổ.

Dùng để phòng ngự thì chỉ cần trong phạm vi trăm trượng xung quanh Hồi Hồn Chung này, bất cứ bí pháp nào cũng không thể ăn mòn được nguyên thần của võ giả.

Chiếc chuông này là lễ vật, nhưng Sở giáo chủ muốn lấy được nó phải theo quy củ của ta.

Giao chiến ba trận, Sở giáo chủ mà thắng thì Hồi Hồn Chung là món quà mà Phạm Giáo ta tặng cho Sở giáo chủ.

Ở đây có nhiều môn phái như vậy, có ai tặng quà nặng hơn Hồi Hồn Chung?”

Tô Cáp Na chợt thấy thi thể thổ giao còn chưa kéo vào xong, vội vàng bổ sung: “Không tính man tộc, bọn chúng không phải tông môn của Đại La Thiên ta.

Trong ba trận này, nếu bên Sở giáo chủ thua một trận, chúng ta sẽ không lấy lại Hồi Hồn Chung, Phạm Giáo ta đã tặng quà, đương nhiên không thu hồi.

Nhưng!

Sơn môn của Côn Luân Ma Giáo ngươi chỉ có thể cao ba trượng. Trận này, ngươi có dám ứng chiến không?”

Đối với bất cứ môn phái nào, sơn môn là đại diện cho khuôn mặt bọn họ, hận không thể càng lớn càng huy hoàng càng tốt.

Sơn môn chỉ có ba trượng, còn không bằng một môn phái nhỏ, đây là sỉ nhục đối với Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng Sở Hưu còn chưa hiểu, người của Phạm Giáo có bị điên không mà dám phái một nhúm người tới chỗ hắn gây sự như vậy?

Lúc này Xung Thu Thủy thấy trạng thái của Sở Hưu có vẻ không đúng, dường như y thật sự không biết chuyện này.

Cho nên hắn vội vàng truyền âm giải thích: “Lần này Phạm Giáo tới đây không tính là cố ý gây sự mà là làm theo quy củ của Đại La Thiên.

Bao năm qua, Đại La Thiên có không ít tông môn quật khởi sau, nhưng muốn được các tông môn lão làng khác thừa nhận, ngươi nhất định phải thể hiện đủ thực lực.

Cho nên lúc này có người tặng những lễ vật cực kỳ trân quý, nhưng cũng đưa ra một số điều kiện làm khó dễ.

Chủ nhân có tiếp nhận hay không cũng được, nhưng đại đa số tông môn đều tiếp nhận, vì không tiếp nhận thì thể diện của tông môn mới vứt đâu?”

Sở Hưu nhíu mày, đây là quy củ chó má gì vậy?

Theo y thấy, người lập quy củ này chắc chắn là một đại tông môn thượng cổ thua mà không gượng nổi.

Đại tông môn thượng cổ truyền thừa từ mấy vạn năm trước như vậy, đa số bọn họ đều ẩn giấu tâm tính cực kỳ cao ngạo, có vẻ rất chướng mắt với các nhân tài mới nổi.

Nhưng không phải ai truyền thừa càng lâu thì thực lực càng mạnh, cho nên chắc chắn có những tông môn bị kẻ đến sau đả kích, tức giận tới không nhịn nổi nên mới đưa ra quy củ chó má như vậy. Thật ra đây cũng là thua mà không cam tâm, muốn làm cho đối phương khó xử trong đại điển khai tông lập phái, tìm lại thể diện.

“Ngày trước khi Hàn Giang Thành thành lập và Tinh Hà Võ Viện vừa được thành lập gần đây có cảnh này không?”

Xung Thu Thủy lắc đầu nói: “Đều không có, khi Hàn Giang Thành thành lập, chúng ta đều biết không thể ngăn chặn Hàn Giang Thành quật khởi, có chơi xấu đối phương một chút cũng vô dụng, còn khiến cho bản thân có vẻ hẹp hòi, cho nên không ai đề nghị như vậy.

Còn khi Tinh Hà Võ Viện thành lập, thậm chí bọn họ còn không có kẻ địch.

Bao năm qua Mạnh Tinh Hà luôn rất khiêm nhượng, hơn nữa bản thân hắn là chí cường giả cửu trọng thiên, trong tình huống không có thù hận sinh tử, ai dám tới gây sự với Tinh Hà Võ Viện?

Lần này ngươi đã đánh Phạm Giáo một cú rất đau, đau tới mức hận ngươi nghiến răng nghiến lợi, cho nên bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào trả thù trút giận.”

Thấy Sở Hưu cả nửa ngày không nói gì, Tô Cáp Na cười lạnh nói: “Thế nào, Sở giáo chủ không dám đáp ứng à? Không đáp ứng cũng không thành vấn đề, dù sao...”

“Đáp ứng chứ, đã là quy củ được truyền thừa trong Đại La Thiên, vì sao lại không đáp ứng? Phái người ra sân đi.”

Sở Hưu trực tiếp ngắt lời Tô Cáp Na.

Nghe Sở Hưu đáp ứng, ánh mắt đa số các tông môn ở đây đều lộ vẻ hứng thú.

Vì đã rất lâu rồi bọn họ không được chứng kiến cảnh tượng như vậy, có những người thậm chí cả đời chưa từng nhìn thấy.

Thật ra mấy trăm năm gần đây chỉ có ba tông môn quật khởi.

Một là Hàn Giang Thành, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đều thừa nhận địa vị của đối phương, hơn nữa hai phái này hành xử cũng rất rộng lượng, ngược lại không dùng thủ đoạn như vậy.

Còn một là Đại Thiên Môn, nhưng Đại Thiên Môn am hiểu trận pháp luyện khí vân vân, uy hiếp không lớn, ngược lại còn hợp tác với không ít tông môn, đương nhiên cũng không có ai làm khó dễ bọn họ.

Về phần Tinh Hà Võ Viện, nguyên nhân đúng như Xung Thu Thủy vừa nói, không ai dám làm khó một vị Võ Tiên cửu trọng thiên.

Cho nên Sở Hưu và Phạm Giáo này là lần đầu mà bọn họ chứng kiến.

Những võ giả Đông Vực và các thế lực nhỏ chuẩn bị gia nhập Côn Luân Ma Giáo, cũng quan sát cẩn thận.

Trước đó bọn họ vẫn biết thực lực của Côn Luân Ma Giáo rất mạnh, thực lực của Sở Hưu rất mạnh. Nhưng ngoài những người thật sự tiếp xúc với Côn Luân Ma Giáo như Cửu Phượng Kiếm Tông, những người khác hầu như chỉ nghe tin đồn, bọn họ không có cái nhìn trực quan về thực lực của Côn Luân Ma Giáo.

Cho nên lần này bọn họ có thể phán đoán lần cuối, đưa ra lựa chọn cuối cùng trước khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo.

Ở đây có một số người chú ý tới bên Tế Không và Pháp Tịnh.

Bọn họ đột nhiên phát hiện ‘quan hệ đồng minh’ giữa Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự có vẻ không quá chặt chẽ.

Phạm Giáo tới gây chuyện, đưa ra quy củ của Đại La Thiên, tạm không nói Sở Hưu có nên đáp ứng không, Thiên La Bảo Tự thân là đồng minh, cũng nên lên tiếng.

Nhưng kết quả là Tế Không chỉ nói rõ thân phận của Tô Cáp Na rồi không nhiều lời, chuyện này có rất nhiều ý nghĩa.

Lúc này Viên Cát đại sư và Triều Hoàng cũng dọn dẹp xong quảng trường, bố trí trận pháp.

Lúc này, đại điển vốn vui vẻ bỗng tràn ngập bầu không khí túc sát.

Bạn cần đăng nhập để bình luận