Côn Luân Ma Chủ

Chương 1524: Nguyên nhân man tộc bạo động 1

Thời gian gần đây trong các bộ lạc man tộc ở khu vực Nam Man, bộ lạc Hắc La rất ngông nghênh, thậm chí có thể nói là ai ai cũng biết.

Không biết bộ lạc này nổi cơn điên gì mà liên tục chỉ trích những bộ lạc khác tôn thờ tà thần, chỉ có bộ lạc Hắc La bọn họ mới thờ cúng chân thần, sau đó coi chuyện này là cái cớ, điên cuồng đánh chiếm những bộ lạc khác.

Quan trọng nhất là thực lực của bộ lạc Hắc La đột nhiên tăng vọt lên, khiến người ta không thể hiểu nổi.

Vị trí của bộ lạc Hắc La ở phía ngoài Nam Man, còn vị trí của bộ lạc Lỗ Nặc ở sâu trong Nam Man, thật ra trước đây hai bên chưa từng tiếp xúc.

Cho nên khi bộ lạc Hắc La đánh tới cửa, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không khỏi sững sờ, không biết đối phương đang giở trò quỷ gì.

Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc không giống những tộc trưởng bộ lạc man tộc khác.

Hầu hết các tộc trưởng bộ lạc man tộc khác đều cao to lực lưỡng đầy bắp thịt, còn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc vóc dáng cao gầy, cũng không quen mặc chiến giáp, ngược lại mặc áo đen bằng gấm do nhân tộc sản xuất, như tế ti.

Nghe người bên dưới báo cáo, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc hừ lạnh một tiếng nói: “Chẳng lẽ bộ lạc Hắc La định thống nhất Nam Man hay sao? Đúng là lớn lối!

Bộ lạc Lỗ Nặc ta không phải tiểu bộ lạc mặc người ta ức hiếp, nếu bộ lạc Hắc La dám đến, vậy đừng hòng đi khỏi!”

Nói đoạn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc lập tức dẫn người xung phong.

Trận chiến này Sở Hưu không xuất thủ, nhưng hắn đi theo phía sau bộ lạc Hắc La, nếu bộ lạc Hắc La còn thiếu một chút mới tiêu diệt được đối phương thì y ra tay giúp đỡ cũng không muộn.

Nhưng sau khi thấy chiến sĩ của bộ lạc Lỗ Nặc ra mặt, Sở Hưu lại đột nhiên cau mày.

Không phải vì những chiến sĩ man tộc của bộ lạc Lỗ Nặc quá mạnh mà vì những thứ trên tay bọn họ không đúng.

Sở Hưu đã dùng thân phận của Hoàng Thiên Các chuyển cho bộ lạc Hắc La không ít chiến giáp binh khí, kết quả bên phía bộ lạc Lỗ Nặc, binh khí và chiến giáp của bọn họ lại càng nhiều, hơn nữa chất lượng còn cao hơn thứ Sở Hưu chuyển cho bọn Hắc Kiệt.

Xưa nay man tộc luôn rất đơn giản, không có bày binh bố trận gì cả, trực tiếp xông lên đánh, lần này cũng như vậy.

Nhưng lần này thực lực của hai bên chênh lệch không nhiều, đánh tận nửa canh giờ vẫn không phân thắng bại, nhưng hai bên đều tử thương nặng nề.

Đúng lúc này, tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc thấy người bên mình thương vong nghiêm trọng, hắn lập tức hô lớn: “Đại tế ti!”

Sau khi tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc vừa dứt lời, đại tế ti của bộ lạc Lỗ Nặc nấp sâu trong bộ lạc lập tức mở trận pháp. Chỉ trong chớp mắt trong chiến trường hễ là chiến sĩ của bộ lạc Lỗ Nặc, quanh người đều được bao phủ bởi một quầng sáng màu bạc trắng, còn quanh người các võ giả bộ lạc Hắc La bị phủ một lớp khí đen, không ngừng hấp thu lực lượng của bọn họ.

Thần sắc Sở Hưu hơi động, đây không phải loại lực lượng mà man tộc có thể sử dụng được, là trận pháp của nhân tộc, còn là trận pháp được chế tạo riêng cho man tộc!

Tuy vóc dáng của tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc khá gầy nhưng lực lượng lại lớn tới kinh người.

Thanh trường đao màu bạc trắng trong tay hắn chém xuống, không ngờ lại tạo thành tiếng long ngâm.

Rõ ràng thanh đao này là một thần binh cực phẩm, lần trước sau khi cây chùy bằng xương thú của Hắc Kiệt bị chém vỡ, y cũng kiếm cho hắn một cây chùy thần binh hạ phẩm.

Không phải Sở Hưu hẹp hòi mà chùy vốn là binh khí hiếm thấy, trừ phi đặc chế còn không đã ít càng thêm ít.

Chiến chùy khổng lồ và trường đao yếu ớt va chạm nhưng lại khiến chiến chùy của Hắc Kiệt sứt mất một vệt dài, bản thân hắn cũng bị luồng khí kình sắc bén trên lưỡi đao đánh hộc máu.

Đúng lúc này, đao mang như vầng trăng sáng trút xuống, đao ý cường đại không gì không phá trực tiếp đẩy lui tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc.

Thực lực của tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc này cũng không bình thường, với thực lực của Sở Hưu hiện tại, muốn giải quyết hắn cũng không phải chuyện đơn giản.

Thật ra vừa rồi Sở Hưu định phối hợp với Hắc Kiệt vây công hắn, nhưng cuối cùng Sở Hưu lại bỏ qua ý tưởng này.

Bây giờ y là thần sứ, sao thần sứ lại vây công kẻ khác được?

Quan trọng nhất là y muốn tạo cho đám người Hắc Kiệt một ấn tượng, đó là tới thời khắc mấu chốt chỉ có mình Sở Hưu mới có thể cứu bọn họ.

Hắc Kiệt đầu tiên là thi lễ với Sở Hưu, tiếp đó vẻ mặt hổ thẹn nói: “Thần sứ đại nhân, là Hắc Kiệt vô dụng.”

Sau đó Hắc Kiệt căm tức nhìn tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc, tức giận nói: “Không ngờ bộ lạc Lỗ Nặc các ngươi lại dùng trận pháp của nhân tộc!

Trận pháp nhân tộc là thứ chúng ta tuyệt đối không học được, dùng được trận pháp chứng tỏ các ngươi đã cấu kết với nhân tộc!”

Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc cũng cười lạnh đáp: “Ngươi còn nói ta? Bên cạnh ngươi là ai? Chẳng phải trợ thủ nhân tộc à? Chẳng trách bộ lạc Hắc La các ngươi phát triển nhanh chóng như vậy, hóa ra là cấu kết với nhân tộc!”

Hắc Kiệt cười lạnh nói: “Thần sứ đại nhân vượt ngoài vạn vật, ngài ấy không chỉ là nhân tộc!”

“Thần sứ cái gì? Hắc Kiệt, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ rồi!”

Tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc hừ lạnh một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, vung tay, trực tiếp cho người của bộ lạc Lỗ Nặc rút lui, hơn nữa mở rộng trận pháp bao phủ toàn bộ bộ lạc.

Không phải tộc trưởng bộ lạc Lỗ Nặc sợ bọn Sở Hưu, mà là nếu tiếp tục giao chiến thì tổn thất quá lớn.

Thực lực của hai thế lực ngang nhau, thực lực của thần sứ cũng sâu không lường được, tiếp tục đánh thì bộ lạc Lỗ Nặc bọn họ cũng có mối nguy diệt tộc.

Còn bên kia, Sở Hưu cũng không có biện pháp gì.

Sở Hưu không am hiểu phá trận, cấp bậc của trận pháp này không thấp, nếu Sở Hưu trực tiếp dùng lực phá chật, y sẽ rất chật vật.

Trong Thương Ngô Quận cũng có trận pháp sư, nhưng Sở Hưu không muốn bọn họ biết chuyện ở đây, cho nên y cũng không định gọi người của Thương Ngô Quận tới.

Hắc Kiệt thấy cảnh này không nhịn được hỏi: “Thần sứ đại nhân, bây giờ bộ lạc Lỗ Nặc đã đứng trong trận pháp, chúng ta làm sao bây giờ?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không vội, có thể tấn công nhưng như vậy sẽ khiến chiến sĩ của bộ lạc Hắc La tổn thất nặng nề.

Cứ bao vây ở đây là được, liên tục vận hành trận pháp sẽ tiêu hao rất lớn, bộ lạc Lỗ Nặc không giữ được bao lâu đâu.”

Thấy Sở Hưu còn suy nghĩ cho chiến sĩ của bộ lạc Hắc La, trong lòng Hắc Kiệt vô cùng cảm động.

Lúc này Sở Hưu lại không để tâm tới chuyện này, y đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết lần trước man tộc bạo động là có chuyện gì không?”

Từ khi lên làm quận trưởng tới giờ, mọi chuyện Sở Hưu làm chỉ vì lợi ích của chính y, quận trưởng đời trước chết thế nào thì liên quan gì tới y? Y không có nghĩa vụ báo thù cho người tiền nhiệm.

Nhưng y nhớ Lục Tam Kim đã từng nói, hình như trong đợt bạo động của man tộc lần trước, có Hàn Giang Thành tham dự.

Liên tưởng tới bộ lạc Lỗ Nặc có rất nhiều trang bị và trận pháp, Sở Hưu không khỏi nghi ngờ.

Hắc Kiệt biết thân phận của Sở Hưu, còn tưởng y định chỉ trích gì nên vội vàng nói: “Thần sứ đại nhân, lần trước bộ lạc Hắc La chúng ta không tham gia bạo động.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận