Côn Luân Ma Chủ

Chương 1839: Chạy theo như vịt 1

Mọi người trong Hoàng Thiên Các đều cảm thấy Xung Thu Thủy thay đổi, không còn là Xung Thu Thủy cực kỳ ương ngạnh lúc trước nữa.

Nghênh đón ánh mắt mọi người, Xung Thu Thủy thở dài nói: “Nên ương ngạnh thì các ngươi không ương ngạnh, nên ứng biến thì các ngươi lại không biết ứng biến, rốt cuộc mọi người nghĩ ra sao vậy?

Các ngươi có biết bây giờ ở khu vực Nam Man, bao gồm cả Thương Ngô Quận tình hình đã ra sao rồi không? Tất cả đều là người của Sở Hưu!

Trước đó ta đã hứa với Sở Hưu, Thương Ngô Quận và khu vực Nam Man giao cho Sở Hưu tự trị, cho nên hiện tại nơi đó vốn dĩ không phải địa bàn của Hoàng Thiên Các ta.

Mọi thứ đều phải theo lời Sở Hưu, còn Hoàng Thiên Các ta nói chuyện chẳng khác nào đánh rắm. Tình huống đã như vậy, Sở Hưu kia có thành lập tông môn hay không cũng có gì khác nhau?

Hơn nữa phải đưa mắt nhìn xa một chút cho ta, đừng nhìn chằm chằm vào một mẫu ba phần đất ở Đông Vực nữa.

Vị trí của Sở Hưu nằm giữa Đông Vực và Nam Vực, một khi Nam Vực định động thủ với Đông Vực, người đầu tiên phải đối mặt chính là Sở Hưu.

Cho nên bất luận thân phận của Sở Hưu ra sao, chỉ cần hắn còn thừa nhận mình là người của Đông Vực, hắn chính là đồng minh của Hoàng Thiên Các ta.

Ngày trước lão các chủ đối đãi với hắn không tệ, giữa hai bên chúng ta cũng có chút tình cảm hương hỏa.”

Xung Thu Thủy dừng lại một chút.

Ngay lúc những người khác cho rằng hắn đã nói hết, Xung Thu Thủy lại lên tiếng đầy ẩn ý: “Đương nhiên còn một chuyện còn quan trọng hơn, đó là trong số các ngươi có ai là đốip thủ của Sở Hưu?

Tập kích một trận, hủy diệt Vishnu Điện một trong Tam Đại Điện của Phạm Giáo, các ngươi có ai làm được? Là hắn hay là các ngươi? Toàn bộ Hoàng Thiên Các chúng ta cũng không làm được!

Giang hồ, vĩnh viễn là nơi coi trọng thực lực.

Hoàng Thiên Các ta là ao cạn, không chứa nổi chân long, còn không bằng hào phóng đưa ân tình, để đối phương thong dong rời khỏi.

Nếu thật sự không nể mặt nể mũi, vậy chỉ là mua dây buộc mình, không được lợi chút nào.”

Đầu óc Xung Thu Thủy thanh tỉnh hiếm có, lần này hắn lại nghĩ rất thoáng, thậm chí còn nghĩ thoáng hơn Lục Tam Kim.

Còn những người khác trong Hoàng Thiên Các nghe Xung Thu Thủy nói xong đều im lặng, kể cả vị trưởng lão bị tát bay lúc trước cũng vậy.

Khí thế của Sở Hưu đã không thể đỡ nổi, cho dù bọn họ muốn cản cũng không cản nổi.

Mấy ngày sau, Sở Hưu lại dùng tốc độ nhanh nhất ngựa không dừng vó đi tới Lăng Tiêu Tông.

Vừa thấy Sở Hưu, Phương Ứng Long đã cười lớn bước tới nói: “Sở tiểu hữu hủy diệt Vishnu Điện của Phạm Giáo, giương oai khắp bốn vực đúng là đáng mừng.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đây không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam. Nếu không phải Phạm Giáo năm lần bảy lượt gây sự với ta, ta sẽ không ra tay với Phạm Giáo.

Tuy bây giờ ta rất uy phong, nhưng nhưng nếu Phạm Giáo có cơ hội, chắc bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta.”

Sở Hưu nói vậy này khiến Phương Ứng Long không cách nào tiếp lời.

Ngươi đã biết hậu quả mà còn ra tay ác như vậy, trực tiếp tiêu diệt một điện của Phạm Giáo?

Phương Ứng Long đành cười ha hả, nghênh đón Sở Hưu vào trong đại điện.

Gọi cả Tần Bách Nguyên và Lệnh Hồ Tiên Sơn đến, Phương Ứng Long trực tiếp hỏi: “Chẳng hay lần này Sở tiểu hữu tới Lăng Tiêu Tông ta là có chuyện gì?”

Phương Ứng Long cũng hiểu đại khái tính khí của Sở Hưu.

Hiển nhiên y là người không có việc gì thì không đến tòa tam bảo, nếu không có chuyện, y cũng chẳng rảnh rỗi nhàm chán tới ôn chuyện với Lăng Tiêu Tông bọn họ.

Sở Hưu nói thẳng: “Ta chuẩn bị thoát ly khỏi Hoàng Thiên Các, tự xây dựng tông môn ở khu vực Nam Man, đặt tên là Côn Luân Ma Giáo.

Một tháng sau sẽ cử hành đại điển khai tông, cho nên mời Phương tông chủ và chư vị Lăng Tiêu Tông tới dự lễ, tiện đó tuyên truyền giúp ta một chút.”

Nghe Sở Hưu nói xong, Phương Ứng Long và Tần Bách Nguyên, Lệnh Hồ Tiên Sơn cùng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy kinh hãi.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại tới nói với mình chuyện như vậy.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọn họ lại cảm thấy rất bình thường.

Như bên phía tông môn Nam Vực, cơ bản là có Võ Tiên nhất nhị trọng thiên đã có thể thành lập một thế lực đỉnh cấp.

Bây giờ ngoài sáng thì Sở Hưu có thực lực tam trọng thiên nhưng có thể địch nổi Võ Tiên ngũ trọng thiên.

Một điện của Phạm Giáo mà nói diệt là diệt, đại đa số người trong giang hồ chỉ thấy được thực lực của Sở Hưu, nhưng một số võ giả xuất thân đại phái lại thấy được thế lực phía sau Sở Hưu.

Giết Âm Đà La thì đơn giản, Sở Hưu đủ mạnh là được.

Nhưng muốn công phá đại điện của Phạm Giáo, muốn tiêu diệt toàn bộ Vishnu Điện, trong đó cần phải có bao nhiêu cường giả tinh nhuệ?

Những cường giả tinh nhuệ đó không dễ bồi dưỡng nhưng dưới trướng Sở Hưu lại có lực lượng này.

Có thể nói hiện tại Sở Hưu còn mạnh hơn cả Hoàng Thiên Các, y lựa chọn như vậy cũng không có gì là lạ.

Nửa ngày sau, Phương Ứng Long chắp tay nói: “Chúc mừng Sở giáo chủ.

Nhưng còn một chuyện, chúng ta nhất định phải biết.

Sau khi thành lập Côn Luân Ma Giáo, thái độ của Sở giáo chủ đối với Đông Vực có thay đổi hay không?”

Phương Ứng Long không quan tâm bên Hoàng Thiên Các nghĩ như thế nào, thân là đại phái đệ nhất Đông Vực, hắn chỉ lo tình hình Đông Vực sẽ thay đổi ra sao.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Phương tông chủ yên tâm, Côn Luân Ma Giáo được xây dựng trong khu vực Nam Man, sẽ vĩnh viễn trấn thủ Đông Vực.

Ta là người Đông Vực, lại có thù oán thâm sâu với võ lâm Nam Vực, cho dù thế nào thì thái độ của ta cũng không thay đổi.”

Phương Ứng Long đứng dậy trịnh trọng chắp tay nói: “Hy vọng sau này Lăng Tiêu Tông và Côn Luân Ma Giáo sẽ vĩnh viễn không trở thành địch nhân, cùng trấn thủ Đông Vực!”

Sở Hưu cũng đứng dậy chắp tay nói: “Nhất định rồi!”

Hai bên đều nói chắc như đinh đóng cột nhưng thực tế ngay chính bọn họ cũng biết điều này là không thể.

Hiện tại bọn họ còn chưa trở mặt chỉ vì bọn họ có chung mục tiêu, cũng có chung lợi ích mà thôi.

Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu Tông, trong thời gian một tháng, tin tức Côn Luân Ma Giáo sắp khai tông đã lan truyền khắp Đông Vực, thậm chí lan truyền khắp bốn vực của Đại La Thiên.

Một tông môn đỉnh cấp có ba vị Võ Tiên được thành lập, cho dù ở Đại La Thiên, đây cũng coi là đại sự.

Hơn nữa trong Đông Vực, Côn Luân Ma Giáo còn trực tiếp tuyên bố, Côn Luân Ma Giáo mở rộng cửa chiêu mộ đệ tử, hơn nữa không chỉ chiêu mộ đệ tử, toàn bộ tông môn trực tiếp gia nhập dưới trướng Côn Luân Ma Giáo cũng được.

Mạnh Tinh Hà thành lập Tinh Hà Võ Viện rất bình thản, có thể lôi kéo được cơ duyên nào thì được cơ duyên đó, kéo được phần khí vận nào thì được phần khí vận đó.

Còn Sở Hưu định trực tiếp bắt chước cách làm của Côn Luân Ma Giáo dưới hạ giới.

Võ giả tán tu muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo, bất luận tốt xấu, chiêu mộ toàn bộ.

Nhưng chỉ những đệ tử có thực lực mạnh mẽ, thiên tư xuất chúng mới được sắp xếp vào trong các đường khẩu của Côn Luân Ma Giáo, thực lực yếu chỉ có thể ở tầng chót.

Bạn cần đăng nhập để bình luận