Côn Luân Ma Chủ

Chương 894: Không cho thì ta cướp 1



Lúc này Đổng Tề Khôn chỉ có cảm giác muốn hộc máu.

Uông Huyết Ngưng nói rất hùng hồn, lý lẽ thẳng thừng. Nhưng vấn đề là mình không có bảo vật, lấy gì ra cho hắn mượn?

Cho nên Đổng Tề Khôn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Uông huynh, ta thật sự không lừa ngươi, ta không có Thất Đại Hạn gì cả.

Những lời đồn trên giang hồ kia đều là người ta cố sát ý hãm hại Đổng gia ta. Ngươi với ta là bằng hữu đã lâu, ta cần gì phải lừa ngươi?”

Đổng Tề Khôn nói thành khẩn như vậy nhưng Uông Huyết Ngưng lại lộ vẻ thất vọng.

“Được, được, được. Đổng Tề Khôn, xem như ngày đó ta mù mắt rồi mới kết giao với loại bằng hữu như ngươi!

Cũng được, nếu ngươi đã không để ý thể diện, cố tình quên chuyện năm xưa. Vậy thì tốt, hôm nay hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này không còn liên quan gì nữa!”

Thấy Uông Huyết Ngưng còn ra vẻ uất ức, Đổng Tề Khôn thật sự muốn mở miệng ra chửi.

Có điều mọi chuyện đã phát triển tới nước này, bất kể hắn ân đoạn nghĩa tuyệt ra sao, Đổng Tề Khôn cũng hoàn toàn không để ý.

Có điều đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên: “Đổng gia chủ sao lại nhẫn tâm với bằng hữu của mình như vậy? Lão phu và Đổng gia chủ không phải bằng hữu, có lẽ muốn mượn đọc Thất Đại Hạn còn khó khăn hơn.

Chẳng qua lão phu luôn làm theo quy củ. Ta không muốn xem Thất Đại Hạn, ta chỉ muốn giao dịch Phệ Thiên Trùng với Đổng gia ngươi mà thôi. Yên tâm, cho các ngươi ra giá, lão phu trả được.”

Một ông lão lưng còng tướng mạo xấu xí nhưng lại mặc hoa phục quý giá, từ trong bóng tối bước ra.

Thấy người này, trong lòng Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia đều trầm xuống.

Quỷ Trùng Vương - Tư Đồ Kình, trong giới võ lâm Tây Sở, vị này cũng chẳng dễ chọc.

Trên giang hồ ai cũng biết thuật vu cổ của Bái Nguyệt Giáo thiên hạ vô song. Nhưng ngoại trừ Bái Nguyệt Giáo ra, bên ngoài còn có một số người khác cũng hiểu thuật vu cổ. Tư Đồ Kình này chính là một trong số đó, hơn nữa tu vi còn không yếu.

Bản thân hắn cũng có thực lực tông sư võ đạo, thậm chí trên tay còn có vài loại cổ trùng cường đại mà cả Bái Nguyệt Giáo cũng phải khen ngợi.

Thậm chí nghe nói Bái Nguyệt Giáo từng bỏ rất nhiều tiền của mời chào Tư Đồ Kình, đáng tiếc Tư Đồ Kình cự tuyệt.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến Tư Đồ Kình cự tuyệt không phải vì trong lòng mang chính khí. Hắn cự tuyệt lời mời chào của Bái Nguyệt Giáo là do tính cách Tư Đồ Kình còn quái đản nóng nảy hơn cả Uông Huyết Ngưng. Hắn sợ nếu mình gia nhập Bái Nguyệt Giáo, sẽ có lúc mình sẽ đắc tội nặng nề với Bái Nguyệt Giáo, cho nên khéo léo từ chối.

Với tính cách của Tư Đồ Kình, những lời hắn vừa nói với Đổng gia đã rất khách khí.

Tư Đồ Kình hừ nhẹ nói: “Đổng Tề Khôn, ta nói thẳng nhé. Đổng gia các ngươi không hiểu chút thuật vu cổ nào, Phệ Thiên Trùng có nằm trong tay ngươi cũng chỉ uổng phí. Giao nó cho ta, thứ nên trả ta cũng sẽ trả.

Hơn nữa cho dù ngươi muốn giao thứ này cho Bái Nguyệt Giáo, ngươi cũng chẳng có kết cục tốt lành gì đâu.

Bái Nguyệt Giáo không vì Phệ Thiên Trùng đó mà coi các ngươi là tâm phúc. Huống hồ nếu ta nhớ không nhầm, Đổng gia các ngươi đã gia nhập liên minh Chính đạo, lúc này nếu giao bảo vật cho Bái Nguyệt Giáo mới là cực kỳ không ổn.

Cho nên giao dịch Phệ Thiên Trùng với lão phu mới là quyết định sáng suốt nhất. Ta tin Đổng gia các ngươi sẽ có lựa chọn chính xác!”

Đổng Tề Khôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Đừng nói Phệ Thiên Trùng gì, Đổng gia ta làm gì có côn trùng gì chứ. Sao các ngươi không chịu nghe?”

Tư Đồ Kình sắc mặt trầm xuống: “Đổng gia các ngươi định ngoan cố đến cùng đấy à? Đã nể mặt rồi đừng có mà không biết điều! Lão phu rất ít khi bình tâm tĩnh khí nói chuyện với người khác đấy!”

Lời này của Tư Đồ Kình không phải phách lối uy hiếp gì mà tính cách hắn vốn là vậy, thấy đồ tốt thì trực tiếp ra tay cướp là được.

Chỉ có điều đối phương dẫu sao cũng là Cao Lăng Đổng gia, một trong Cửu Đại Thế Gia, động thủ cướp đoạt e rằng không đoạt nổi, cho nên hắn mới bình tâm tĩnh khí muốn giao dịch. Ai ngờ Đổng gia lại không chịu nể mặt.

Đúng lúc này, Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay thản nhiên đi tới, lạnh nhạt nói: “Đổng gia chủ, có đồ tốt lại không chịu lấy ra chia sẻ, vậy là ngươi không đúng.

Ngày trước ta từng tới cửa muốn giao dịch Xá Thần Ngọc, giao một môn công pháp ra ngươi không chịu đáp ứng, còn muốn đòi nhiều môn công pháp của ta. Được, giờ ta đáp ứng, chỉ cần ngươi giao Xá Thần Ngọc ra, ta có thể đưa hết những công pháp đó cho Đổng gia ngươi.

Có điều Đổng gia các ngươi nhất định phải đưa Thất Đại Hạn ra cho ta xem một lượt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để lộ công pháp này ra ngoài. Sở Hưu ta mặc dù không phải người tốt nhưng vẫn có chút uy tín!”

Một số thám tử của đại phái đang âm thầm quan sát mọi chuyện, thấy cả Sở Hưu cũng xuất hiện, đám người này đều hít một hơi lạnh.

Lần này Đổng gia gây chuyện lớn rồi, mấy vị này đâu có ai dễ đối phó.

Uông Huyết Ngưng cốc chủ Vân Lĩnh Cốc có thực lực không tệ trong số tán tu. Cổ trùng của Tư Đồ Kình thậm chí khiến cả Bái Nguyệt Giáo tán thưởng, còn chưa nói tới một đại ma đầu Sở Hưu khuấy đảo gió tanh mưa máu tại Bắc Yên.

Ba người bọn họ cùng ép cung, e rằng Đổng gia không giao ra cũng không được.

Nhưng ngoài dự liệu mọi người, Đổng Tề Khôn lại bi phẫn hét lớn: “Đổng gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn gì cả!”

Mọi người xung quanh đều sửng sốt. Ai da, Đổng gia lần này thật cứng rắn, tới lúc này rồi còn cố chấp? Bọn họ tưởng mình gia nhập liên minh Chính đạo rồi thì có thể được những tông môn Chính đạo kia che chở à?

Những người khác trong bóng tối lao nhao lắc đầu.

Liên minh Chính đạo chỉ nhắm vào Ma đạo, nếu xảy ra chuyện liên quan tới tông môn Ma đạo, liên minh Chính đạo mới ra tay che chở.

Còn giờ đây đơn thuần là việc tư của Đổng gia, cho dù có Sở Hưu xuất hiện, y cũng chỉ tới vì bảo vật, không liên quan tới xung đột Chính Ma. Đám tông môn Chính đạo kia không ăn no rửng mỡ đi quản chuyện linh tinh thế này.

Sắc mặt Sở Hưu trầm xuống nói: “Đổng gia chủ, vậy là ngươi không đúng rồi. Tham lam không phải tính tốt đâu.

Chẳng qua ta không muốn gây chuyện với ngươi. Tất cả các công pháp lúc trước ta nói chưa đủ, vậy ta thêm ba môn công pháp nữa để đổi lấy tư cách xem Thất Đại Hạn. Ngươi thấy sao?”

Đổng Tề Khôn đang định nói gì, nhưng lại bị lão tổ Đổng gia cản lại.

Trước đó bọn họ còn nghi ngờ chuyện này do Sở Hưu gây ra. Có điều giờ thấy cả Sở Hưu cũng tin, còn tới đây quyết tâm muốn giao dịch Thất Đại Hạn với hắn, xem ra chuyện này thật sự không liên quan tới Sở Hưu.

Nhưng chính vì vậy, bọn họ càng cảm thấy đau đầu.

Nếu bọn họ thật sự có Thất Đại Hạn, Sở Hưu lấy ra nhiều công pháp như vậy để giao dịch, bọn họ chẳng quá hạnh phúc đem Thất Đại Hạn ra giao dịch. Nhưng vấn đề là đừng nói Thất Đại Hạn, tới Nhất Đại Hạn bọn họ còn chẳng có.

Lão tổ Đổng gia trực tiếp chắp tay nói: “Chư vị, Đổng gia ta thật sự không có Thất Đại Hạn hay Phệ Thiên Trùng gì cả. Những lời đồn đại này rõ ràng đang nhắm vào Đổng gia ta, vốn không có ý tốt gì.

Chư vị cứ dồn ép không tha cho chúng ta, nhưng các vị có biết không, làm vậy chẳng khác nào thành thanh đao trong tay kẻ khác?

Lão phu dám đứng đây thề, nếu ta nói dối dù chỉ nửa lời thôi cũng chết không yên lành, cho dù có xuống hoàng tuyền cũng phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm, Đổng gia cũng bị hủy diệt, cũng hoàn toàn tiêu tan trong giang hồ!’

Bạn cần đăng nhập để bình luận