Côn Luân Ma Chủ

Chương 1885: Gian lận 2

Hắn có thể đoán được chắc chắn hạ giới sẽ cảm giác được động tĩnh của trận pháp bên này nên đến điều tra, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ thực lực của võ giả hạ giới... lại yếu đến vậy.

Đây là thực lực vốn có của bọn họ hay là còn chưa đến đông đủ?

Trình độ thế giới như vậy làm sao dưỡng dục được loại chí cường giả đỉnh cao như Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ?

Sau khi Đạo Tôn đi ra, võ giả Đại La Thiên cũng nối tiếp nhau đi từ trận pháp ra ngoài.

Cảm nhận được khí tức cường đại đó, đông đảo võ giả ở đây kể cả Dạ Thiều Nam, ánh mắt đều đầy khiếp sợ.

Trước đó bọn họ cũng tưởng tượng võ giả Đại La Thiên mạnh tới mức nào.

Nhưng cũng như Đạo Tôn không ngờ võ giả hạ giới lại yếu như vậy, bọn họ cũng không tưởng tượng nổi võ giả Đại La Thiên lại mạnh tới mức này.

Số lượng cường giả Võ Tiên như bọn họ lên tới vài chục, đặc biệt là khí tức trên người Đạo Tôn Thế Tôn, phải nói là cường đại tới kinh người.

Như một ngọn núi cao vút trong tầng mây, khiến bọn họ không cách nào thấy đỉnh.

Đúng lúc này, lão tổ Doanh gia chợt phát hiện ra điều gì, vẻ mặt kinh hãi chỉ về phía Đại La Thiên, thậm chí âm thanh đã thay đổi.

“Sở... Sở Hưu! Sở giáo chủ?! Vì sao ngươi lại ở bên đó?”

Nghe lão tổ Doanh gia nói vậy, mọi người mới phản ứng lại, người đi theo sau lưng đám người Đại La Thiên không phải Sở Hưu thì là ai?

Bọn họ không thể nhận lầm, vì Ngụy Thư Nhai, Trần Thanh Đế và các võ giả Côn Luân Ma Giáo cũng đi theo sau lưng Sở Hưu.

Lúc này mọi người ở Đại La Thiên cũng cảm thấy không đúng.

Sao người hạ giới lại biết Sở Hưu?

Giáo chủ Phạm Giáo đột nhiên đưa mắt nhìn sang Sở Hưu, quát khẽ lên: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tới thời điểm này, Sở Hưu không cách nào giấu giếm, cũng không định giấu giếm, y cười nói: “Đương nhiên ta chính là ta rồi, còn có thể là ai?

Ta là Sở Hưu, giáo chủ Côn Luân Ma Giáo Sở Hưu.

Là Côn Luân Ma Giáo ở hạ giới, cũng là Côn Luân Ma Giáo ở Đại La Thiên!”

Khoảnh khắc này, không chỉ đám người lão tổ Doanh gia hiểu ra, mọi người ở Đại La Thiên cũng hiểu.

Chẳng trách bọn họ luôn cảm thấy sự tồn tại của Sở Hưu rất thiếu tự nhiên, hóa ra hắn vốn không phải người ở Đại La Thiên!

Nhưng sau khi hiểu được, cảm xúc của đôi bên lại khác nhau.

Đám người lão tổ Doanh gia ở hạ giới chỉ cảm thấy mình bị đùa bỡn, những chứng cớ khi tấn công Thiên Môn vốn là Sở Hưu chuẩn bị ngay từ đầu.

Hơn nữa trước đó bọn họ còn nghi ngờ vì sao thực lực của Sở Hưu lại tiến bộ nhanh như vậy.

Bọn họ có thể hiểu được vì sao Sở Hưu mạnh như vậy, giáo chủ Ma Giáo, tài hoa tuyệt thế mà.

Nhưng những người dưới trướng Sở Hưu cũng tiến bộ nhanh như vậy, đúng là không hợp lý.

Chẳng lẽ chỉ cần đi theo Sở Hưu là thiên phú tiềm lực của ngươi sẽ thay đổi?

Tới giờ bọn họ mới biết, hóa ra tất cả đều là vì Đại La Thiên!

Tài hoa tuyệt thế cái chó gì, đã nói là khổ tu, ngươi lại lén lút gian lận!

Đương nhiên, vì nguyên nhân thực lực, đám người lão tổ Doanh gia cũng không cảm thấy quá phẫn nộ, chỉ thấy uất ức mà thôi.

Nhưng những tông môn ở Đại La Thiên, đặc biệt là các tông môn từng giao chiến với Sở Hưu, bọn họ mới là phẫn nộ, cảm thấy mình bị lừa gạt.

Sở Hưu đưa đám thuộc hạ của mình tới Đại La Thiên, đột nhiên tạo ra một thế lực đỉnh cấp, rõ ràng là đang trộm khí vận của Đại La Thiên.

Ngoài ra trước đây Thiên Hạ Kiếm Tông còn không hiểu vì sao Sở Hưu lại có thể tìm được loại thiên tài kiếm đạo như Phương Thất Thiếu để gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông làm gián điệp.

Bây giờ nhìn lại, Phương Thất Thiếu kia vốn là võ giả hạ giới, chẳng trách bọn họ không tìm được bất cứ tin tức nào liên quan tới Phương Thất Thiếu.

Tuy hai giới thượng hạ đều bị Sở Hưu lừa gạt, nhưng hiển nhiên bên Đại La Thiên càng phẫn nộ hơn hết.

Giáo chủ Phạm Giáo quát lên chói tai: “Lừa gạt toàn bộ Đại La Thiên ta, Sở Hưu, ngươi thật to gan!”

Thái độ bắt nguồn từ thực lực.

Hành động của Sở Hưu ở hạ giới chỉ khiến đám người lão tổ Doanh gia cảm thấy uất ức chứ không khiến bọn họ quá phẫn nộ.

Dù sao Côn Luân Ma Giáo đã trưởng thành tới mức độ này, bọn họ cũng chẳng địch nổi Sở Hưu, phẫn nộ thì có ích gì?

Nhưng võ giả Đại La Thiên lại cực kỳ khó chịu về Sở Hưu, thậm chí ngay cả Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đã gia nhập dưới trướng Sở Hưu cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Ta lừa gạt Đại La Thiên? Trước đó Đạo Tôn đã nói rồi, Đại La Thiên và hạ giới vốn là đồng nguyên, hai bên cùng là người mình, làm sao lại nói là lừa gạt?

Ở hạ giới ta có Côn Luân Ma Giáo, có cơ nghiệp, nhưng ở Đại La Thiên ta cũng có Côn Luân Ma Giáo, cũng có cơ nghiệp.

Sở Hưu ta chỉ là Sở Hưu, Côn Luân Ma Giáo chỉ là Côn Luân Ma Giáo, sao lại phân biệt Đại La Thiên và hạ giới?

Chẳng lẽ chư vị tới hạ giới là định coi hạ giới như sân khấu đi ngang qua à chứ không định thành lập tông môn à?”

Tuy lời này của Sở Hưu là ngụy biện, nhưng cũng có đạo lý nhất định.

Các tông môn Đại La Thiên hao phí thời gian và công sức xuống hạ giới, nhất định là để thành lập thế lực dưới hạ giới.

Bất luận là vì tài nguyên hay vì con người, dù sao tóm gọn lại vẫn là hai chữ lợi ích.

Cứ như vậy, chắc chắn bọn họ cũng có thế lực ở cả Đại La Thiên và hạ giới, có khác gì Côn Luân Ma Giáo?

Có lẽ khác biệt về bản chất là ở chính Sở Hưu.

Nhưng hiển nhiên giáo chủ Phạm Giáo không có hứng thú nghe Sở Hưu ngụy biện, hắn nhìn Đạo Tôn, lạnh lùng nói: “Ngươi đã từng nói, trước khi xuống hạ giới phải để Đại La Thiên yên ổn một chút, ta nghe ngươi.

Nhưng bây giờ đã xuống hạ giới rồi, ta muốn giết tiểu tử này, ngươi có định cản ta không?”

Đạo Tôn không nói gì.

Hắn và Sở Hưu không oán không thù, tương tự cũng không có bất cứ nhân quả nào.

Cho nên hắn không có lý do hại Sở Hưu, nhưng tương tự cũng không có lý do cứu Sở Hưu.

Tất cả mọi người của Đại La Thiên đều đưa mắt nhìn Sở Hưu.

Mọi người cũng biết chuyện lúc trước Mạnh Tinh Hà tới gây sự với y.

Lần đó Mạnh Tinh Hà bị Sở Hưu gọi lão man vương ra đánh cho phải thối lui.

Nhưng lần này lão man vương không có mặt, Sở Hưu lấy gì ra ngăn cản?

Đúng lúc này, Sở Hưu không chút hoang mang lấy một trận bàn ra, điềm nhiên nói: “Trận bàn này của ta nối với Linh Tiêu Cảnh ở Lăng Tiêu Tông.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt.

Trận bàn của Sở Hưu nối với Linh Tiêu Cảnh thì sao? Dù ngươi nối liền với Đại La Thần Cung, giáo chủ Phạm Giáo muốn giết ngươi thì vẫn giết thôi?

Nhưng vừa nói xong câu này, sắc mặt Đạo Tôn, Thế Tôn và giáo chủ Phạm Giáo đều biến đổi.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Đoán ra rồi? Các ngươi cũng thấy Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo ta rồi đấy, sau khi tiếp quản Lăng Tiêu Tông, chuyện đầu tiên ta làm là nối trận pháp Vô Căn Thánh Hỏa vào Linh Tiêu Cảnh.

Đây là thiên địa thần vật hàng thật giá thật, tuyệt đối đủ năng lực phá tan trận pháp trong Linh Tiêu Cảnh, thả ra... vị kia!

Vishnu Điện là ta diệt, người của Phạm Giáo các ngươi là ta giết? Nhưng như vậy thì đã sao?

Muốn giết ta, vậy mọi người đồng quy vu tận đi!

Các ngươi phong ấn vị kia đã năm trăm năm, các ngươi đoán xem nếu hắn xuất thế, trong các ngươi có ai trốn được?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận