Côn Luân Ma Chủ

Chương 1956: Khích bác 1



Khu vực Tây Sở vốn nhiều rừng rú, thật ra diện tích mà triều đình Tây Sở thật sự khống chế không được bao nhiêu.

Cho nên sau khi Tam Thanh Điện hạ giới, trực tiếp tìm một chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, thành lập tông môn.

Dù sao với thực lực của Tam Thanh Điện thì mãnh thú trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không khác gì con mèo nhỏ, hơn nữa còn có các loại trận pháp, mở đường cũng rất đơn giản.

Khi Sở Hưu tới trước cửa Tam Thanh Điện, cảnh tượng lại khiến hắn kinh ngạc.

Toàn bộ Tam Thanh Điện đều là kiến trúc cung điện điển hình của Đạo gia, là bọn họ dùng một loại đá bạch ngọc đặc thù mang từ Đại La Thiên xuống, có thể gánh chịu đạo văn.

Như vậy còn chưa là gì, cái đặc biệt là Tam Thanh Điện trong trạng thái nửa lơ lửng.

Trận pháp rậm rạp chi chít trong Thập Vạn Đại Sơn được Tam Thanh Điện dùng trận pháp điều động, khiến chúng càng cứng cỏi, càng cường tráng, có một số thậm chí đạt tới hơn mười trượng, không còn giống cây nữa mà giống như một cột trụ chống trời.

Toàn bộ Tam Thanh Điện tọa lạc bên trên rừng rậm này, hào quang chiếu rọi khắp Tam Thanh Điện.

Xây dựng một cung điện xa hoa trong rừng rậm hầu như không ai nhìn thấy như vậy, hành động của Tam Thanh Điện đúng là khiến Sở Hưu kinh ngạc.

Y không biết nên nói Tam Thanh Điện giàu có hay nên bảo Tam Thanh Điện phí của.

Lúc này trên một cây đại thụ cao lớn trước cửa Tam Thanh Điện, Phương Dật Chân từ trong đó nhảy xuống, chắp ta một cái cười hì hì nói: “Sở giáo chủ, đã lâu không gặp.

Trong những võ giả đi ra từ Đại La Thần Cung lần đó, ngươi là người xuất sắc nhất.

Trước đó các trưởng bối trong tông môn còn bao chúng ta cố gắng đuổi kịp ngươi, bây giờ thì hay rồi, rốt cuộc không còn ai nói câu này.”

Phương Dật Chân vừa nói vừa móc một thứ vàng óng ra khỏi tay áo, đưa lên miệng nhai lấy nhai để, thấy Sở Hưu nhìn còn đưa tới hỏi: “Sở giáo chủ có nếm thử không?”

Sở Hưu nhìn lại, đó là từng con ve nướng vàng rụm, bên trên còn rắc chút gia vị.

Sở Hưu lắc đầu: “Đa tạ, ta không hứng thú với cái này.”

Phương Dật Chân cũng lắc đầu nói: “Sở giáo chủ, ngươi là võ giả xuất thân từ hạ giới, hạ giới có nhiều đồ ăn ngon như vậy mà ngươi chẳng thấy hứng thú, suốt ngày chỉ biết có chém chém giết giết, đúng là phí của trời.

Thứ này là lúc ta tới Bái Nguyệt Giáo, Thiếu Tư Mệnh trong Cửu Đại Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo dạy ta làm, hương vị đúng là không tệ, Đại La Thiên không có đồ ngon như vậy đâu.”

Sở Hưu đã nhìn ra, hứng thú duy nhất của Phương Dật Chân này không phải tu luyện mà là ăn.

Đại La Thiên là nơi võ đạo phồn vinh hưng thịnh chứ không phải nơi phát triển nấu nướng, có ai tập trung nghiên cứu đồ ăn ngon? Bọn họ chỉ nghiên cứu thứ gì thích hợp để chế đan chế dược.

Ngược lại hạ giới có nhiều người bình thường, cũng nghiên cứu đồ ăn nhiều hơn, có thể nói đây là thiên đường đối với Phương Dật Chân.

“Không phải ta muốn chém chém giết giết, mà là nếu ta không chém chém giết giết, đừng nói ăn đồ ngon như vậy, khéo còn chẳng có cơ hội ăn cơm.”

“Ài, đúng là chán chết.”

Phương Dật Chân thở dài một tiếng, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Sở giáo chủ, là sư tổ bảo ta tới nghênh đón ngươi, đồng thời ta cũng tặng kèm một tin tức, bất luận ngươi muốn làm gì, tốt nhất nên cẩn thận một chút, Tất Du Trần của Huyền Thiên Cảnh tới, xem bộ dạng hắn, chắc là đã nói xấu ngươi không ít đâu.”

Sở Hưu khẽ nhíu mày, Tất Du Trần không chết, mạng của võ giả bát trọng thiên đúng là rất lớn.

“Đa tạ đã báo trước, nhưng Phương huynh nói vậy với ta không sợ Tam Thanh Điện biết rồi trách mắng à? Giao tình giữa chúng ta đâu có sâu như vậy?”

Phương Dật Chân cười khà khà nói: “Sở giáo chủ nói vậy khiến ta khá đau lòng đấy, dù sao chúng ta cũng coi như có chút giao tình mà.

Đương nhiên, nói thật thì ta nói với ngươi điều này chỉ vì không thích Huyền Thiên Cảnh mà thôi.

Đám người Huyền Thiên Cảnh kia trông thì kính cẩn nghe lời, nhưng thực tế có tính toán khác.

Ta từng nghe trưởng bối trong sư môn nhắc tới đám người Huyền Thiên Cảnh, nếu theo các bá đạo thì cứ dùng thủ đoạn ngang ngạnh chiếm đoạt Huyền Thiên Cảnh, toàn bộ Bắc Vực không cần Đạo môn thứ hai, chỉ cần Tam Thanh Điện.

Nếu theo vương đạo thì chia rõ giới hạn với Huyền Thiên Cảnh, không còn qua lại, phủi sạch quan hệ giữa hai bên. Dù sao Tam Thanh Điện cũng không cần chút thế lực cỏn con của Huyền Thiên Cảnh.

Nhưng đáng tiếc, ta thấp cổ bé họng, trưởng bối trong sư môn không nghe lời ta, cứ dây dưa với đám người Huyền Thiên Cảnh đấy, ai biết sau này sẽ dính nhân quả gì.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Đa tạ Phương huynh đã cảnh báo.”

Huyền Thiên Cảnh chịu thiệt nặng nề như vậy trong Vạn Đạo Thiên Cung, nếu bọn họ không trả thù mới là kỳ quái.

Nhưng lần này Sở Hưu tới là để giao dịch chứ không phải để chuốc lấy phiền toái.

Y tin người của Tam Thanh Điện không phải kẻ ngu, sẽ bị Tất Du Trần tùy tiện khích bác.

Còn lúc này trong đại điện của Tam Thanh Điện, giống như suy đoán của Phương Dật Chân, đúng là Tất Du Trần đang nói xấu Sở Hưu.

Trong đại điện chỉ có hai võ giả, đều là cường giả bát trọng thiên.

Một vị thì Sở Hưu đã từng gặp, là người đã ngăn cản y hủy diệt Thiên Hạ Kiếm Tông, Xích Thành Chân Nhân - Trịnh Thái Nhất.

Còn người còn lại là một trung niên mặc đạo bào màu trắng thêu hình mây, khí độ bất phàm.

Hắn là sư đệ của Đạo Tôn, là sư đệ cùng chi phái, Thương Vũ Chân Nhân - Hoắc Cung Bật.

Khi Đạo Tôn đi khỏi đã để hai người Trịnh Thái Nhất và Hoắc Cung Bật chấp chưởng Tam Thanh Điện, không phân trên dưới.

Nhưng trên danh nghĩa là không phân trên dưới nhưng thực tế thì Hoắc Cung Bật là người chủ chốt.

Tuy tuổi tác và bối phận của Trịnh Thái Nhất đều cao hơn, nhưng dù sao cũng có xa gần thân sơ, Hoắc Cung Bật là sư đệ của Đạo Tôn.

Lúc này Tất Du Trần đang ra vẻ phẫn nộ nói: “Hai vị đạo huynh, không phải ta cố ý nói xấu, mà là hành động của tên Sở Hưu kia quá ngông cuồng, những cường giả cửu trọng thiên như Đạo Tôn không có mặt, hắn coi mình là gì? Chủ nhân của hạ giới hay sao?

Bắc Vực là địa bàn của hắn, hắn xa lánh các võ giả Đại La Thiên ở Bắc Vực thì cũng thôi.

Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo ở Đông Tề, hắn lại nhúng tay vào sự vụ Đông Tề.

Bây giờ Đạo môn ta ngụ tại Tây Sở, Sở Hưu kia lại nhúng tay vào sự vụ Tây Sở, tranh đoạt di tích Vạn Đạo Thiên Cung, đúng là nực cười!

Ta biết Đạo Tôn đã dặn trước khi người trở lại Tam Thanh Điện thì đừng làm gì lớn.

Nhưng đã có người cưỡi trên cổ Đạo môn ta, chẳng lẽ Tam Thanh Điện lại nhẫn nhịn hay sao?”

Trịnh Thái Nhất nhíu mày, đột nhiên nói: “Tất chưởng giáo, tin tức của Huyền Thiên Cảnh các ngươi đúng là nhanh nhạy, ngay cả Tam Thanh Điện ta còn chưa biết tin về Vạn Đạo Thiên Cung, các ngươi lại biết trước, chắc thành quả không tệ chứ?”

Gương mặt Tất Du Trần không hề xấu hổ, còn ra vẻ tức tối nói: “Chuyện Vạn Đạo Thiên Cung là ta biết trước, ta sợ đám người đó lưu lại thứ gì nhắm vào Tam Thanh Điện nên định ra tay thăm dò trước, lấy được bảo vật thì hai phái chúng ta cùng hưởng.

Kết quả không ngờ nửa đường lại bị Sở Hưu ngăn chặn, đạo tàng và các bảo vật khác trong Vạn Đạo Thiên Cung đều vào túi tên Sở Hưu kia!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận