Côn Luân Ma Chủ

Chương 1514: Thần nói, phải có ánh sáng

Kha Sát hiểu ra nói: “Hóa ra là Lục Phi, cô ta là đệ tử chân truyền của đại tế ti đời trước, cũng là người nối nghiệp. Bây giờ đại tế ti đời trước đã chết, đúng là cô ta cũng có tư cách trở thành đại tế ti.”

Hắc Kiệt thấy Lục Phi đi tới, hắn trầm giọng nói: “Lục Phi... Không, đại tế ti, ngươi nhìn xem rốt cuộc tên này là thật hay là giả?”

Lục Phi nhìn thoáng qua Sở Hưu, trực tiếp quát lớn với giọng thanh thúy: “Đương nhiên là giả! Tộc ta chỉ thờ có mình Sơn Thần đại nhân, lấy đâu ra Chân Thần gì?

Kẻ ngoại tộc kia, ngươi xúc phạm tổ tiên của bộ lạc Hắc La ta, xúc phạm tới thân linh của bộ lạc Hắc La ta, không cần biết ngươi là ai. Hôm nay ngươi phải chết ở đây, máu thịt bị kền kền gặm nhấm, xương cốt bị Ngân Cẩu xé nát!”

Kha Sát đứng sau lưng Sở Hưu đã thấy hối hận.

Biết thế hắn không theo Sở Hưu giả thần giả quỷ làm gì, lần này thì hay rồi, không giả làm thần thì thôi mà còn phải thành quỷ.

Ngay lúc các võ giả của bộ lạc Hắc La đang định xuất thủ với Sở Hưu, y lại lạnh nhạt nói: “Sơn Thần? Đám đó chỉ là ngụy thần mà thôi, thần chân chính, giữa thiên địa này chỉ có một!”

Lục Phi biến sắc, vung tay lên để những người khác ngừng tay, cũng dùng tinh thần lực truyền âm nhưng trong chấn động tinh thần lực lại ẩn chứa cảm xúc tức giận.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói tộc ta đang thờ ngụy thần?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là ngụy thần rồi, Chân Thần, không gì không làm được, cũng là đấng thần linh thật sự tạo nên các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới rốt cuộc mình từ xuất hiện từ đâu à?”

Tinh thần lực cường đại tỏa ra, khiến cho tất cả mọi người trong bộ lạc Hắc La đều hiểu được ý của Sở Hưu.

Cho nên đám người của bộ lạc Hắc La ai nấy ngây ngốc.

Bọn họ xuất hiện từ đâu? Vốn dĩ đám người man tộc này suy nghĩ đơn giản, lại không có thói quen ghi chép lại tư liệu lịch sử, làm sao bọn họ biết mình từ đâu tới?

Tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn sang phía Lục Phi.

Trong tất cả các bộ lạc man tộc, địa vị của tế ti luôn rất cao, thậm chí đôi lúc còn cao hơn tộc trưởng, cũng như đại tế ti của bộ lạc Hắc La đời trước.

Tế ti đại diện cho tri thức, là người có tri thức uyên bác nhất trong toàn bộ bộ lạc.

Nhưng Lục Phi cũng ngơ ngác, xưa nay sư phụ chưa từng dạy cô rốt cuộc bộ lạc của bọn họ từ đâu tới.

“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc bộ lạc của chúng ta từ đâu tới?”

Sở Hưu đeo mặt nạ nhưng trong mắt y lại như có một vòng xoáy vặn vẹo, khiến người nhìn vào bất giác chìm sâu vào trong.

Giọng nói của Sở Hưu hòa hoãn hơn nói: “Con người, bất luận là man tộc hay nhân tộc ở Đại La Thiên đều do thần linh sáng tạo ra.

Thế giới này vốn hỗn độn như trứng gà, thần chém ra thế giới, dưới chân trở thành mặt đất, đỉnh đầu trở thành bầu trời.””

Sở Hưu vươn tay, ngưng tụ một điểm sáng: “Thần nói, phải có ánh sáng, cho nên sau đó có ánh sáng.”

“Thần nói, đã có ánh sáng thì phải có bóng tối.”

Ánh sáng nhanh chóng biến tối, ngưng tụ thành một điểm đen vô tận.

“Thần nói, thế giới này nên có địa phong thủy hỏa.”

Chính giữa, thiên địa nguyên khí nhanh chóng biến ảo thành địa phong thủy hỏa trong ngón tay Sở Hưu.

“Thần nói, thế giới này nên có sinh khí, thế là có các loại thực vật hung thú.”

Kha Sát trợn mắt há hốc mồm nhìn Sở Hưu bộ dáng nghiêm trang trước mặt.

Nếu không phải hắn đã từng thấy dáng vẻ giết người không chớp mắt của Sở Hưu, hắn cũng phải nghi ngờ liệu Sở Hưu có thật là hóa thân của thần linh trên thế gian không.

Lúc này ngay cả Lục Phi cũng nhìn về phía Sở Hưu, không nhịn được hỏi: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta xuất hiện như thế nào?”

Sở Hưu hạ giọng trầm trầm, vang vọng trong lòng mỗi người, khiến người ta có cảm giác hết sức thần thánh trang nghiêm.

“Con người là tồn tại đặc biệt nhất trong vạn vật trên thế gian, thần biến máu tươi trên trán mình thành nhân tộc ở Đại La Thiên, cho bọn họ ở trên trời, cho nên bọn họ hiểu được nhiều thứ hơn các ngươi.

Thần lại lấy máu trong lòng bàn tay mình hóa thành các ngươi, cho nên cơ thể của các ngươi cường đại hơn bọn họ, trẻ con đã có thể xé xác hổ báo.

Thần sáng tạo vạn vật, không gì không làm được. Những thứ mà các ngươi thờ cúng chỉ là những sinh linh đầu tiên mà thần sáng tạo ra, cho nên mới có lực lượng cường đại.

Nhưng bọn chúng có làm được gì? Bọn chúng sao xứng xưng thần?”

Sở Hưu nói một tràng như thủ lĩnh tà giáo, người ngoài nhìn vào đúng là rất buồn cười.

Nhưng trong mắt đám người của bộ lạc Hắc La này chuyện này lại vô cùng chân thực, thậm chí còn chân thực hơn lúc đại tế ti của bọn họ dẫn họ thờ cúng Sơn Thần.

Những người giang hồ khác, ngoài số ít các tông môn như Phạm Giáo, Thiên La Bảo Tự, còn lại phần lớn thế lực võ lâm đều không tin trên thế gian này có thần phật.

Nói chính xác hơn có lẽ trong thời thái cổ xa xôi đã từng tồn tại thần phật, nhưng bây giờ có lẽ bọn họ đã tới nơi khác, có lẽ đã tiêu vong cùng những ma thần trong truyền thuyết thời thượng cổ, dù sao chắc chắn bây giờ đã không tồn tại.

Nhưng những bộ lạc man tộc này lại tin tưởng.

Bọn họ tin thần linh vẫn luôn che chở cho bọn họ, bọn họ cũng tin anh linh của tổ tiên mà bọn họ thờ cúng ở bên cạnh thần linh, phù hộ cho bọn họ.

Cho nên Sở Hưu nói một tràng như vậy, nhưng họ lại thấy rất chân thật.

Dù sao trước đó bọn họ chỉ dâng chút máu thịt hung thú, sau đó Tống Tiếu dẫn bọn họ niệm vài lời Sơn Thần phù hộ là xong chuyện, hết sức đơn giản.

Đâu có như Sở Hưu, nói rõ năng lực của thần và lai lịch của thế giới này, có lý, lại có chứng cứ.

Chuyện tách biệt thiên địa, có ánh sáng có bóng tối các thứ, bọn họ nghe, bọn họ tưởng tượng, quả thật là thần thánh tới cực hạn.

Uy lực của tôn giáo mấy ngàn năm trước, đương nhiên đám man tộc thô kệch chỉ biết cầu nguyện này chẳng thể phân biệt nổi.

Ngay cả người tỉnh táo nhất trong số man tộc là Lục Phi cũng không nhịn được suýt nữa thì tin tưởng. Dù sao xưa nay chưa một ai kể cho cô những chuyện này, cô không tin thứ này là tên ngoại tộc kia bịa ra.

Nhưng cô vẫn không nhịn được lên tiếng nói: “Vậy ngươi là ai? Ngươi là Chân Thần?”

Sở Hưu lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Mỗi giọt máu tươi của thần có thể hóa thành một chủng tộc, cho nên thần ở khắp mọi nơi. Thần chỉ cần có suy nghĩ, ta tự biết mình phải làm gì.

Cho nên ngươi có thể coi ta là hóa thân từ ý chí của thần, sứ giả của thần.

Tổ tiên của bộ lạc Hắc La các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì, hắn theo hầu bên cạnh thần, lập được công lao lớn, thiếu chút nữa anh linh tiêu tán mới đổi được cơ duyên này, hy vọng các ngươi trân trọng.”

Lục Phi mang chút nghi ngờ cuối cùng nói: “Nhưng chúng ta dựa vào đâu mà cho rằng những lời ngươi nói đều là thật?”

Khóe miếng Sở Hưu nhếch lên thành nụ cười quỷ dị: “Đợi ta đưa quà của thần linh cho các ngươi, các ngươi sẽ biết rốt cuộc là thật hay là giả.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận