Côn Luân Ma Chủ

Chương 1355: Truyền thừa của Ma Giáo

Hoắc Hành Tôn thích tổ chức tiệc mừng thọ là vì tích cách thích khoe khoang của bản thân hắn mà thôi.

Nhưng tổ chức mừng thọ nhiều lần, trong tay hắn cũng tích lũy đủ thứ vật liệu, dùng cũng không hết.

Cho nên hắn mới nghĩ tới chuyện hình như bên dưới hòn đảo của mình còn chôn một đống đồng nát sắt vụn. Hắn thử cho người đi sửa, không ngờ lại sửa được thật.

“Lên hết cho ta!”

Hoắc Hành Tôn vừa dứt lời, đám rối cơ quan đã điên cuồng lao về phía đám người Bách Đông Lai.

Thực lực của từng con rối cơ quan thì không ra sao, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, nhiều con rối cơ quan cùng nhau lao tới, cũng không dễ đối phó.

Lúc này Sở Hưu đã bắt đầu giao thủ với Ảnh thần bí kia.

Đối phương tuyệt đối là võ giả trong giới Ma đạo, nói chính xác hơn tất cả truyền thừa của hắn đều đến từ Côn Luân Ma Giáo!

Khí tức trên người đối phương, võ kỹ khi đối phương xuất thủ, tuyệt đối là người thừa kế tiêu chuẩn của Côn Luân Ma Giáo. Thậm chí so với Sở Hưu, hắn còn giống người thừa kế Ma đạo hơn.

Sở Hưu vừa giao thủ vừa nói: “Rốt cuộc tu vi của ngươi là từ đâu tới? Ngươi có quan hệ gì với Côn Luân Ma Giáo không? Ngươi có biết thân phận của ta không? Trước mắt người chấp chưởng thế lực còn sót lại của Côn Luân Ma Giáo chính là ta!”

Sở Hưu nói nhiều như vậy nhưng Ảnh lại như không nghe thấy, khi ra tay vẫn hết sức mãnh liệt, không hề lưu thủ.

Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Hưu cũng lóe lên vẻ lạnh lùng.

Đã không hỏi được, vậy cứ bắt hắn lại rồi chậm rãi điều tra, dù sao y có vô số thủ đoạn để ép cung!

Lúc này Sở Hưu cũng không lưu thủ nữa, lực lượng tâm ma bắt đầu áp chế lực lượng của Tà Nguyệt Đao, ánh đao mang theo ma khí lạnh lẽo chém xuống, huyết nguyệt vặn vẹo giữa không trung, thôn tính tất cả.

Nhưng ngay lúc này, ma khí mãnh liệt ngưng tụ quanh người Ảnh, khi hắn xuất chưởng đánh xuống, bàn tay ma khí khổng lồ giữa không trung như muốn xé tan thiên địa, trực tiếp nắm lấy vầng trăng máu, đè xuống đất đánh nát!

Thiên Ma Chưởng!

Ánh mắt Sở Hưu co rụt lại.

Đối phương sử dụng võ kỹ Thiên Ma Chưởng của Độc Cô Duy Ngã trong thời kỳ đầu.

Khi ở trong Nguyên Thủy Ma Quật, Độc Cô Duy Ngã đã dùng chưởng pháp này đánh nát gốc cây lớn quỷ dị kia, Sở Hưu đã quan sát cẩn thận vết tích Thiên Ma Chưởng, chắc chắn không sai.

Nhưng theo như lời Lục Giang Hà, Thiên Ma Chưởng là võ kỹ Độc Cô Duy Ngã sử dụng trong thời kỳ đầu, sau này hắn chỉ truyền cho Vô Tâm Ma Tôn, người khác cũng không biết.

Bây giờ Ảnh còn dùng được cả Thiên Ma Chưởng, hiển nhiên có liên hệ rất sâu tới Côn Luân Ma Giáo.

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, Tà Nguyệt Đao lại chém xuống, ngưng đọng hư không, thời không ngừng lại.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém ra, chớp mắt đã phá tan tất cả, ép thẳng về phía Ảnh.

Ma khí quanh người Ảnh bùng lên, ma khí cường đại dẫn dắt lực lượng xung quanh tạo thành một vòng xoáy ma khí khổng lồ, trực tiếp phá tan nóc nhà bên trên.

Nhưng dưới chiêu Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chí cường của Sở Hưu, vóng xoáy ma khí cũng bị xé rách, ma khí cuống bạo tản mác khắp nơi.

Một khác sau, pháp tướng Ma Phật hiển hiện quanh người Sở Hưu, nửa pháp tướng Đại Nhật Như Lai niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn trấp áp xuống, nửa pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần lại mở con mắt thứ ba, vô số ngọn lửa diệt thế đen nhánh phun trào, bao phủ về phía Ảnh.

Phật quang trấn áp, ngọn lửa diệt thế xâm nhập, dưới uy thế này Ảnh bị bao phủ hoàn toàn, khí tức trên người cũng bị ép xuống cực hạn.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị bắt lấy hắn, khí tức trên người Ảnh lại càng lúc càng nhạt nhòa, trở nên mờ ảo tới cực hạn, một luồng ma khí ngất trời đột nhiên bộc phát.

Một ma ảnh hiện lên sau lưng hắn, mông lung như thượng cổ ma thần!

Kỳ dị nhất là trước ngực ma thần đó là một cái lỗ đen thui, vô biên vô hạn.

Tiếp đó hư ảnh ma thần niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt vô số ngọn lửa diệt thế đã bị lỗ đen trước ngực hắn hấp thu.

Ảnh thở dài một tiếng, khí tức trên người hắn càng mông lung.

Nếu xét theo căn cơ và lực lượng, đương thời không mấy người có tư cách so sánh với Sở Hưu, cho dù là Ảnh cũng vậy.

Trường cung ma khí ngưng tụ, Diệt Tam Liên Thành Tiễn trực tiếp bắn về phía Sở Hưu.

Sở Hưu nheo mắt nói: “Diệt Tam Liên Thành Tiễn? Ngươi còn kém lắm!”

Dứt lời, y cũng thi triển Diệt Tam Liên Thành Tiễn bắn tới.

Nhưng khác biệt là Ảnh chỉ bắn được một tên còn Sở Hưu lại bắn liền ba mũi!

Mũi thứ nhất, hai bên cùng biến mất, mũi thứ hai và mũi thứ ba theo sát phía sau.

Hư ảnh ma thần như ôm ấp thiên địa, ôm cả hai mũi tên vào ngực.

Chỉ trong chớp mắt, hai mũi tên đã bị hấp thu, hư ảnh ma thần cũng tan vỡ.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bó tay chịu trói đi, ngươi cũng thấy đấy, võ kỹ mà ngươi biết thì ta cũng biết, ngươi không biết thì ta cũng biết.

Xét theo căn cơ và lực lượng, ngươi còn kém ra nhiều lắm. Có đánh tiếp cũng là chịu chết thôi, đừng ép ta giết ngươi!”

Thân là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, đương nhiên Ảnh biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu.

Nhưng dường như hắn không có cảm xúc e ngại, quanh người lại tỏa ra ma khí nóng rực, tấn công Sở Hưu như phát điên.

Sở Hưu cau mày, giết đối phương thì đơn giản, nhưng giết hắn rồi thì đi đâu hỏi manh mối?

Hắn hỏi tâm ma trong đầu: “Ta giao tên này cho ngươi, lát nữa tìm cơ hội tiến vào trong lòng hắn chế tạo ảo ảnh. Phải moi bí mật giấu sâu nhất trong lòng hắn ra!”

Lần này tâm ma lại do dự một chút rồi nói: “Ta sẽ cố gắng.”

Sở Hưu cau mày nói: “Chẳng phải lần trước khi đối phó với Huống Tà Nguyệt, ngươi chỉ tùy ý ra tay đã khơi được đau đớn sâu nhất trong lòng hắn à?”

Tâm ma làm một biểu cảm bất đắc dĩ: “Nhân loại các ngươi là phức tạp nhất, lực lượng tâm cảnh không phải dựa theo thế lực cá nhân mà là bản tâm.

Người có tâm cảnh cường đại thì cho dù là người bình thường ta cũng không làm gì được hắn. Nhưng tâm cảnh yếu ớt hay có sơ hở rõ ràng thì cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng sa vào đó, khó lòng kiềm chế.

Huống Tà Nguyệt lần trước là trong tâm cảnh có sơ hở quá lớn, lớn tới mức ảnh hưởng tới hành động bên ngoài của hắn.

Còn tên này, cứ nhìn biểu hiện là biết, hắn là loại tâm cảnh cực kỳ cứng cỏi. Ta cũng không chắc mình có thành công không.”

“Ngươi nhất định phải thành công!

Bằng không ta giữ một thứ rác rưởi lại làm gì? Chẳng bằng ném cho bọn Viên Cát đại sư chậm rãi nghiên cứu!”

Nói xong Sở Hưu không để ý tới lời kháng nghị của tâm ma, trực tiếp lao về phía Ảnh.

Tuy tâm ma thầm mắng Sở Hưu vô sỉ, nhưng nó cũng phải chuẩn bị để ra tay.

Nó không phải người nhưng còn hiểu rõ lòng người hơn bất cư sai.

Sở Hưu nói vậy không phải uy hiếp, rất có thể y sẽ làm thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận