Côn Luân Ma Chủ

Chương 698: Uy thế của Trương Thừa Trinh



Với tính cách của Trần Thanh Đế, tuy hắn không muốn đối địch với Thiên Sư Phủ, nhưng Thiên Sư Phủ lại lấy danh nghĩa đứng đầu Đạo môn ra lệnh cho hắn? Trần Thanh Đế cũng chẳng phải hạng dễ chọc.

Cũng may một tiền bối Chân Hỏa Luyện Thần của Thiên Sư Phủ kịp thời đuổi tới, trách mắng tông sư Thiên Sư Phủ kia, nói rõ mọi chuyện, lúc này mới xem như giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Có điều hiển nhiên trong lòng Trần Thanh Đế rất khó chịu, còn hắn đã khó chịu là phải phát tiết. Giờ Trương Hi Linh đã thành mục tiêu phát tiết của hắn.

Trương Hi Linh cùng Trần Thanh Đế đã tiếp xúc không phải một hai lần, hắn biết Trần Thanh Đế là người như vậy, cũng rất bất đắc dĩ.

Tên này đúng là thằng điên, đã nổi điên là đám liều mạng với bất cứ ai.

May mà lần trước không đánh nhau, nếu không Trần Thanh Đế thật sự có gan ra tay giết người!

Đằng này Trương Hi Linh vô cùng phiền muộn, bên Phật môn Tịnh Thiền Không Độ của Tu Bồ Đề Thiền Viện cùng Si Kiến của Đại Bàn Nhược tự đều có thu hoạch. Bên Ma đạo, Vân Trung Quân và Chử Vô Kỵ cũng vậy.

Thậm chí người không thuộc ba giới Đạo Phật Ma là Quan Tư Vũ của Quan Trung Hình Đường, Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành cũng không gặp cản trở gì. Với thực lực bọn họ, cùng cấp ít người địch nổi. Phe duy nhất bị mọi người nhắm vào chính là Đạo môn.

Thậm chí người trong Phật môn và Ma đạo cũng nhắm vào Đạo môn.

Giờ trong giang hồ, thực lực Đạo môn đã rất mạnh, nếu đạo uẩn rơi vào tay Phật môn chỉ là thứ tham khảo, rơi vào tay Ma đạo có lẽ còn có chút tác dụng. Dù sao trong Ma đạo có không ít người tu luyện ma công có liên quan tới Đạo môn.

Nhưng nếu thứ này rơi vào tay Đạo môn thậm chí có thể khiến một cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thực lực tăng cường, khiến tông sư võ đạo thêm chút cơ hội thăng cấp lên Chân Hỏa Luyện Thần.

Giờ thế lực trên giang hồ được phân bố hết sức đồng đều, hai giới Đạo Phật áp chế lẫn nhau. Dưới sự chèn ép chung của bọn họ, Ma đạo hơi yếu.

Còn lại bất luận Cửu Đại Thế Gia, Ngũ Đại Kiếm Phái hay Thần Thông Tứ Linh có thù hận sâu nặng, hoặc Nhân Hòa Lục Bang rời rạc không chút liên kết. Tất cả đều không thể uy hiếp được tới hai giới Đạo Phật.

Nhưng nếu giới Đạo môn nhận được chín luồng đạo uẩn này, thế cân bằng kia chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

Cho nên Hư Hành của Đại Quang Minh Tự cùng Si Kiến của Đại Bàn Nhược Tự gần như công khai nhắm vào Quảng Ninh đạo nhân của Chân Vũ Giáo.

Đạo môn không có mấy võ giả tán tu, lại thêm Chân Dương Tử bị Sở Hưu giết chết, Trương Hi Linh bị Trần Thanh Đế cuốn lấy. Đánh cả nửa ngày như vậy, giới Đạo môn thậm chí không lấy được một đạo uẩn, chuyện này khiến Quảng Ninh đạo nhân âm thầm lo lắng, không ngừng mắng thầm đám người này vô sỉ.

Lúc này trong góc, Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường đang ngưng tụ sát cơ sát khí tới cực hạn. Ngay lúc Hạ Hầu Trấn vừa dùng bí pháp nguyên thần giết chết một tinh hồn hung thú, Bạch Hổ Sát Thần Cương phô thiên cái địa đã như gió đao mưa kiếm ầm ầm trút xuống, trực tiếp bao phủ Hạ Hầu Trấn vào trong.

Hạ Hầu Trấn hừ lạnh một tiếng, Ngự Thần Thuật dẫn dắt nguyên khí thiên địa, hóa thành cơn bão bảo hộ quanh người hắn.

Có điều chỉ trong chớp mắt, một luồng sáng đỏ tươi đánh tới. Thân hình Hạ Hầu Trấn run rẩy, lập tức dịch chuyển sang bên cạnh né tránh. Tuy nhiên lúc này thân hình Uất Trì Phong lại hiện lên trong ánh sáng đỏ máu đó, một tay trực tiếp nắm lấy trận bàn ẩn chứa đạo uẩn kia.

Hắn đắc ý nhìn về phía Hạ Hầu Trấn, cười lớn: “Hạ Hầu gia chủ, đa tạ ngươi đã giúp ta xử lý tinh hồn hung thú kia. Thứ đó là lực lượng nguyên thần hiển hóa, ta muốn giết chết nó còn phải tốn chút công sức cơ.”

Hạ Hầu Trấn trợn mắt nhìn lại, có điều không đợi hắn xuất thủ phản kích đã thấy Trương Thừa Trinh quanh người lóng lánh lôi văn, nhanh chóng bước tới.

Đám tông sư võ đạo đánh nhau lâu như vậy rồi, cũng đã tới phiên những võ giả nhân kiệt trong thế hệ trẻ tuổi như Trương Thừa Trinh, Sở Hưu xuất thủ. Mà người đầu tiên đứng ra chính là Trương Thừa Trinh.

Xung quanh đạo bào màu trắng lóng lánh ánh chớp, tia sáng chiếu rọi lên gương mặt anh tuấn của Trương Thừa Trinh, tôn hắn lên như tiên nhân hạ phàm.

Trương Thừa Trinh đi về phía Uất Trì Phong.

Thấy cảnh này, Uất Trì Phong nuốt nước miếng một cái, cười lớn: “Tiểu Thiên Sư của Long Hổ Sơn, mỗ không thù không oán với Thiên Sư Phủ các ngươi. Các ngươi tới chỗ Phật môn và Ma đạo mà cướp, nhắm vào đạo uẩn trong tay ta làm gì?”

Thái độ Uất Trì Phong có ý nhún nhường, không muốn động thủ cùng Trương Thừa Trinh, chuyện này khiến mọi người xung quanh không dám tin.

Đây là Uất Trì Phong của Bạch Hổ Đường tính cách nóng nảy, sát tính cực nặng ư?

Trên thực tế Uất Trì Phong chưa từng quen biết Trương Thừa Trinh. Bạch Hổ Đường ở Đông Tề xa xôi, rất ít khi giao tiếp với Thiên Sư Phủ, nhưng hắn thật sự không muốn động thủ với Trương Thừa Trinh.

Không phải vì sợ, cũng chẳng phải vì hèn, mà là vì trong lòng hắn không nắm chắc.

Trương Thừa Trinh xưng bá hạng nhất Long Hổ Bảng suốt mười năm gần đây. Thế nhân đều công nhận sức chiến đấu của hắn có thể so với tông sư võ đạo. Chưa nói tới một vị chết trên tay hắn, phần nhiều chiến tích không được lưu truyền.

Thậm chí giờ phần lớn mọi người đều nói Trương Thừa Trinh tới giờ còn chưa thăng cấp lên tông sư võ đạo chẳng qua vì hắn muốn tích lũy hoặc tu luyện bí pháp gì đó. Nếu hắn muốn thăng cấp, lúc nào cũng có thể bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Có điều bất luận ra sao, Trương Thừa Trinh đều là tiền bối.

Uất Trì Phong đánh thắng đã chẳng vẻ vang gì thì chớ, đánh thua thì thanh danh mất hết. Huống hồ Uất Trì Phong cũng không nắm chắc thắng được.

Nhưng lúc này Trương Thừa Trinh lại không trả lời, hắn bước lên một bước, tay niết đạo ấn, quanh người ánh sét màu xanh hóa thành lôi long gầm thét, trực tiếp đánh về phía Uất Trì Phong.

Chứng kiến Trương Thừa Trinh ra tay như vậy, Uất Trì Phong cắn răng, trong tay hiện lên một thanh chiến đao dữ tợn cao chừng một người. Bạch Hổ Sát Thần Cương hung hãn vô cùng ngưng tụ trên thân đao, hội tụ sát cơ sát khí vô biên ầm ầm chém uống, đánh thẳng vào lôi long kia.

Chỉ trong chốc lát, tiếng sấm rền vang, tiếng gào vang vọng không ngừng.

Thân hình lôi long kia bị xé rách, nhưng ánh sét màu xanh lại ầm ầm nổ tung, trực tiếp đánh nát bảo binh lục chuyển trong tay Uất Trì Phong, thân hình hắn cũng liên tục lui lại vài bước, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Lực lượng của Trương Thừa Trinh thật sự vô cùng kinh khủng!

Hơn nữa lúc này những người khác nhìn về phía Trương Thừa Trinh cũng như gặp ma

Trước đó bọn họ còn nghe nói Trương Thừa Trinh rất mạnh chỗ này, rất mạnh chỗ kia. Nhưng rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào lại không ai biết.

Thế nhưng giờ họ đã biết, đối mặt với một vị tông sư võ đạo thành danh đã lâu như Uất Trì Phong, cho dù giao thủ chính diện binh khí của Uất Trì Phong cũng bị đánh cho vỡ vụn, thân hình cũng bị đánh lui. Ngoại trừ hai chữ kinh khủng, mọi người đã không nghĩ ra từ khác để mô tả, có lẽ khủng khiếp sẽ thích hợp hơn.

Uất Trì Phong sắc mặt đỏ bừng, không phải thụ thương mà là xấu hổ và tức giận.

Bị một võ giả tiền bối xuất một chiêu đánh tan binh khí, đánh bay bản thân. Cho dù da mặt Uất Trì Phong có dày đến đâu cũng không chịu nổi.

Quát khẽ một tiếng, Bạch Hổ Sát Thần Cương ngưng tụ quanh người Uất Trì Phong, hóa thành mãnh hổ ẩn chứa sát khí, mang theo sát cơ ngập trời chủ động tấn công về phía Trương Thừa Trinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận