Côn Luân Ma Chủ

Chương 1407: Thiên Môn phiền phức 1

Lâm Thương Long và La Thần Quân khắc khẩu khiến không ít võ giả Thiên Môn chú ý tới, trong đó còn có vài thần tướng Thiên Môn, nhưng bọn họ không khuyên can La Thần Quân mà đứng xem trò hay.

Quan hệ giữa các thần tướng Thiên Môn vốn không hòa thuận, thậm chí có thể nói là thù địch lẫn nhau.

Không phải vì bọn họ hẹp hòi mà là phương thức chọn thần tướng của Thiên Môn khiến quan hệ bọn họ chắc chắn không thể hòa thuận.

Trước khi trở thành thần tướng, bọn họ đã đấu đá nhau không biết bao nhiêu lần, có thể bình tĩnh hòa thuận nói chuyện với nhau đã chẳng dễ dàng gì.

Nhưng sau khi trở thành thần tướng Thiên Môn, bọn họ lại ít có cơ hội giao thủ, chuyện này cũng khiến cho một số thần tướng lão thành từng làm nhiệm vụ của nhau, biết thực lực của đối phương, những người còn lại chỉ không phục không cam lòng, cho rằng bản thân mạnh hơn đối phương nhiều.

La Thần Quân bây giờ chính là như vậy, hắn không cho rằng mình kém hơn Huống Tà Nguyệt.

Huống Tà Nguyệt chết trên tay Sở Hưu không có nghĩa là hắn cũng sẽ chết trên tay Sở Hưu.

Đặc biệt là khi chứng kiến đông đảo thần tướng Thiên Môn tới xem trò, lửa giận trong lòng La Thần Quân càng cháy rực, trực tiếp hất văng Lâm Thương Long, rời khỏi Thiên Môn.

Quan hệ giữa Lâm Thương Long và La Thần Quân vốn cũng không tốt, hắn cản La Thần Quân chỉ là không muốn vì một tên ngu ngốc mà ảnh hưởng tới đại cục của Thiên Môn mà thôi.

Trong lòng Lâm Thương Long, Quân Vô Thần thật sự là thần linh. Hắn cực kỳ bất mãn với loại người làm ảnh hưởng tới đại cục như La Thần Quân.

Ngay lúc Lâm Thương Long còn định chặn đường, một người trẻ tuổi mặc áo choàng đỏ chót lười biếng nói: “Lâm Thương Long, ngươi ngăn cản hắn làm gì? Tên ngu ngốc kia muốn chết thì cứ để hắn đi tự sát.

Hắn bị Sở Hưu giết càng tốt, hắn làm thần tướng nhiều năm như vậy, cũng nên thay đổi rồi? Bên dưới còn không ít người đang chờ đấy.”

Lâm Thương Long liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia, hừ lạnh nói: “Huyết Vô Lệ, đừng đứng đó châm chọc!”

Người này là thần tướng Thiên Môn mới kế vị Huống Tà Nguyệt.

Tuy Huyết Vô Lệ là người mới nhưng không nghĩa là thực lực của hắn yếu.

Cứ cách một thời gian Thiên Môn lại tiến hành xếp hạng thần tướng, chỉ có chín người mạnh nhất mới có tư cách lên làm Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn.

Tuy trước đó Huyết Vô Lệ không phải thần tướng nhưng trong số võ giả Thiên Môn, trừ Cửu Đại Thần Tướng ra hắn là người có thực lực mạnh nhất.

Thậm chí tất cả mọi người đã đoán lần tiếp theo xếp hạng thần tướng sẽ có chỗ cho Huyết Vô Lệ, còn có người sẽ bị đào thải.

Nhưng còn chưa tới đợt xếp hạng thần tướng tiếp theo, Huống Tà Nguyệt đã chết. Cho nên người có thực lực mạnh nhất là Huyết Vô Lệ không cần tiến hành xếp hạng thần tướng, trực tiếp lên thành Cửu Đại Thần Tướng.

Bây giờ La Thần Quân có chết cũng không phải chuyện lớn, phía sau hắn đang có không ít người đang quan sát vị trí này.

Ngay lúc Lâm Thương Long đang định nói gì đó, hắn lại đột nhiên biến sắc.

“Hỏng bết! Nếu La Thần Quân mà đi, hắn chết chắc rồi! Hắn không biết dưới trướng tên Sở Hưu kia có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”

Thật ra thần tướng Thiên Môn chỉ có hai chức trách, một là trông coi trận pháp phong ấn, hai là ra bên ngoài tìm kiếm chìa khóa Thông Thiên.

Trông coi trận pháp phong ấn cũng không cần ngày ngày nhìn chằm chằm vào, chỉ cần cách vài ngày tăng cường thêm một chút lực lượng, cách mấy tháng gia cố lại phong ấn là được. Cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều bế quan hoặc đi ra giải sầu.

Trước đó La Thần Quân chịu nhục hai lần nên đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện, cũng chỉ nghe được vài tin tức lặt vặt về Sở Hưu, vốn không hiểu rõ về y.

Có vẻ như mọi người đều tập trung bàn tán về thực lực của Sở Hưu, không ai nói với La Thần Quân bên cạnh Sở Hưu còn một chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đúng lúc này, một lão già mặc hoa phục đi giày tím, tướng mạo uy nghiêm đi tới, trầm giọng nói: “Không đi trông coi trận pháp phong ấn, tập trung ở đây làm gì?”

Thấy lão già này, mọi người ở đây lao nhao thi lễ nói: “Tham kiến Đệ Ngũ đại nhân!”

Thiên Môn chỉ có chừng đó người, cho nên không có chức vụ đặc biệt gì, ngoài môn chủ Quân Vô Thần ra là Cửu Đại Thần Tướng.

Nhưng Cửu Đại Thần Tướng này lại ngứa mắt với nhau, xung đột chửi mắng, châm chọc khiêu khích đều là chuyện bình thường. Nhưng trong Cửu Đại Thần Tướng chỉ có một người được tất cả công nhận là mạnh nhất, chính là vị trước mắt, Đệ Ngũ Xích Tùng. Đối phương cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Theo như lời đồn, tuổi tác của Đệ Ngũ Xích Tùng rất lớn, thậm chí trước khi Quân Vô Thần trở thành môn chủ, hắn đã là Cửu Đại Thế Gia, cho nên bối phận của hắn lớn hơn mọi người ở đây một chút. Trong Thiên Môn, phong ấn mà hắn quản lý là mạnh nhất, hắn cũng là người được Quân Vô Thần tin tưởng nhất.

Lúc này Lâm Thương Long thấy Đệ Ngũ Xích Tùng đến đây, vội vàng nói: “Đệ Ngũ đại nhân, môn chủ xuất quan chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi, La Thần Quân tới Đông Côn Luân một mình, định gây sự với Sở Hưu!”

Đệ Ngũ Xích Tùng đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quất: “Ai cho phép hắn tự tung tự tác như vậy? Các ngươi có bao nhiêu người ở đây mà không ngăn cản được một mình La Thần Quân hay sao? Đúng là rác rưởi!”

Người khác không biết chi tiết về Sở Hưu chứ Đệ Ngũ Xích Tùng lại biết.

Quân Vô Thần là môn chủ Thiên Môn, đương nhiên không xử lý một chút chuyện phức tạp, cho nên giao cho Đệ Ngũ Xích Tùng để ý tới.

Sau chuyện ở Nguyên Thủy Ma Quật lần trước, Quân Vô Thần bị Chung Thần Tú đánh trọng thương phải bế quan, mọi chuyện đều để lại cho Đệ Ngũ Xích Tùng xử lý.

Sở Hưu đã giết Huống Tà Nguyệt, cho nên Đệ Ngũ Xích Tùng đã kiểm tra cẩn thận tư liệu về Sở Hưu.

Kết quả càng tra lại càng kinh hãi.

Thiên Môn ở Côn Luân xa xôi, hơn nữa cũng không có mạng lưới tình báo trên giang hồ, khó tránh khỏi chuyện tin tức bị chậm trễ.

Mới qua bao lâu mà Sở Hưu đã quật khởi trên giang hồ?

Thiên Môn nằm tại Côn Luân xa xôi, cũng đứng ở vị trí đỉnh cao, nhưng chỉ là với những thế lực giang hồ bình thường.

Khi đối mặt với các thế lực lớn đương thời như Đại Quang Minh Tự hay Thiên Sư Phủ, Thiên Môn cũng không thể giữ thái độ kiêu ngạo.

Còn bây giờ thế lực trong tay Sở Hưu đã rất cường đại, thậm chí cường đại tới mức Thiên Môn không thể không để ý đến.

Lúc này tên lỗ mãng La Thần Quân lại tới gây sự với Sở Hưu, không phải tự tìm đường chết thì là gì?

Lâm Thương Long vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ta đã ngăn cản, nhưng với tính cách của La Thần Quân kia, ai mà cản được hắn?”

Đệ Ngũ nhìn Huyết Vô Lệ và những võ giả Thiên Môn khác đang ở đây, lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra. Hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu, không có cách nào.

Chế độ của Thiên Môn khiến cho cạnh tranh trong đó cực kỳ khốc liệt, chỉ cần bộc lộ tài năng trong không khí cạnh tranh này sẽ tinh anh trong cùng cấp bậc.

Cùng là cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, có thể nói thần tướng Thiên Môn tuy không phải là đỉnh cao nhưng cũng là trình độ thượng cấp trong cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận