Côn Luân Ma Chủ

Chương 1910: Thất vọng

Khi thấy Rama và Hư Vân, sau khi kinh ngạc trước tình trạng hiện tại của Rama, mọi người đều chắp tay chúc mừng. Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện đã đòi được trụ sở tông môn của mình, hơn nữa còn gia nhập Thiên La Bảo Tự.

Hư Vân sắc mặt khó coi khoát tay áo: “Thật ra cũng không có gì đáng chúc mừng, đòi được trụ sở tông môn nhưng chỉ là một phế tích thôi. Chúng ta vẫn phải tu luyện trong Thiên La Bảo Tự.

Tuy Thiên La Bảo Tự đối xử với chúng ta không sai, võ đạo phật pháp của chúng ta cũng là chùng một mạch, nhưng dù sao cũng không phải truyền thừa của tông môn chúng ta.

Thế hệ của chúng ta là thế hệ cuối cùng của Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, đời sau tất cả đều là đệ tử của Thiên La Bảo Tự.

Lăng Vân Tử chưởng giáo và Lục chưởng giáo, nếu bảo các ngươi gia nhập Tam Thanh Điện nhưng phải trả giá là trên thế giới này không còn Thuần Dương Đạo Môn và Chân Vũ Giáo nữa, các ngươi có đồng ý không?”

Lăng Vân Tử và Lục Trường Lưu đều lắc đầu, đương nhiên bọn họ không đồng ý.

Truyền thừa của tông môn vẫn trên tay, cho dù có yếu nữa cũng là của bọn họ, gia nhập tông môn khác đó là của người khác.

Tuy gia nhập một tông môn cường đại, chắc chắn lợi ích sẽ được đảm bảo, nhưng truyền thừa của tổ tiên lại bị đứt đoạn trong tay mình, nói không dễ nghe thì tương lai xuống địa phủ không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nữa.

Cho nên mới nói, trừ một số tông môn truyền thừa không quá xa xưa, còn những tông môn truyền thừa lâu đời như Thuần Dương Đạo Môn sẽ không tùy tiện bỏ qua truyền thừa của môn phái mình.

“Được rồi, chư vị, nói chuyện phiếm đến đây thôi. Hôm nay chư vị tới tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?” Rama mở miệng hỏi.

Lăng Vân Tử thở dài một tiếng nói: “Hôm nay chúng ta tới thật ra là muốn nhờ hai vị đại sư hỗ trợ.”

Nói đoạn, Lăng Vân Tử thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện cho hai người.

Vốn dĩ nên do Mạc Thiên Lâm nói những lời này, nhưng bây giờ lại đổi thành Lăng Vân Tử.

Dù sao Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự cũng bị Sở Hưu tiêu diệt, tuy Mạc Thiên Lâm không tham gia nhưng thân phận hảo hữu của Sở Hưu vẫn khá mẫn cảm. Cho nên lúc này hắn lùi lại nhường chỗ, tránh cho hai vị này giận chó đánh mèo.

Rama và Hư Vân liếc mắt nhìn nhau một cái, bí mật truyền âm trao đổi rồi mới đáp: “Chúng ta không thể quyết định chuyện này, nhưng có thể tới nói với Tề Thiện thiền sư, nhưng Tề Thiện thiền sư có đồng ý hay không thì chúng ta không cách nào cam đoan.”

Lăng Vân Tử vội vàng nói: “Không sao, chỉ cần hai vị nói giúp là được.”

Đối với Hư Vân và Rama, đây không phải chuyện gì lớn, nể tình trước kia cũng có thể nói vài lời.

Nhưng chủ yếu phải xem thái độ của Tề Thiện thiền sư, nếu Tề Thiện thiền sư không đồng ý, bọn họ vừa gia nhập Thiên La Bảo Tự, đương nhiên cũng không thể cưỡng ép Thiên La Bảo Tự ra tay.

Sau khi Hư Vân và Rama thuật lại mọi chuyện cho Tề Thiện thiền sư, Tề Thiện thiền sư lại lắc đầu nói: “Chuyện này Thiên La Bảo Tự sẽ không quản, cũng không quản được.”

Thấy Tề Thiện thiền sư từ chối nhanh như vậy, trong lòng Hư Vân cảm thấy mất tự nhiên nhưng ngoài mặt hắn chỉ gật đầu nói: “Vậy để đệ tử đi từ chối bọn họ.

Nhưng các chủ, ta có thể biết nguyên nhân không? Thiên La Bảo Tự ta và Phạm Giáo có đại thù mâu thuẫn đạo thống, vì sao không mượn cơ hội này, vừa có thể suy yếu thực lực của Phạm Giáo, vừa có thể khiến võ lâm Đông Tề mang ơn. Một mũi tên trúng hai đích không tốt ư?”

Tề Thiện kinh ngạc nhìn Hư Vân một cái, có thể nhìn nhận được mất rõ ràng như vậy, không hổ là người từng chấp chưởng một thế lực lớn. Người như vậy chỉ cần thực lực bản thân theo kịp, có thể trực tiếp nhảy lên làm người chấp chưởng một các viện.

Tề Thiện thiền sư khẽ lắc đầu, giải thích cho Hư Vân: “Ngươi nói không sai, nhưng ngươi lại không hiểu tình hình thế lực ở Đại La Thiên.

Đúng là chúng ta và Phạm Giáo có chinh chiến, thậm chí dốc toàn lực làm suy yếu đối phương.

Nhưng trên thực tế người thật sự phân định thắng thua vẫn là Thế Tôn và giáo chủ Phạm Giáo.

Chỉ có chí cường giả cảnh giới Võ Tiên cửu trọng thiên mới cơ tư cách quyết định thắng bại mấu chốt.

Ngoài hai vị chí cường giả có thể định đoạt chiến cuộc này, điểm quan trọng nhất chính là truyền thừa.

Trước mắt Thiên La Bảo Tự đang chiếm ưu thế, hai phái các ngươi gia nhập Thiên La Bảo Tự cho nên Phạm Giáo mới nóng lòng cưỡng ép trưng thu đệ tử như vậy.

Nhưng cho dù như vậy bên Phạm Giáo cũng không bằng chúng ta.

Cho nên trong thời điểm này nếu chúng ta nhúng tay vào chuyện của Phạm Giáo, kết quả chỉ có một, đó là làm cho Phạm Giáo nổi điên. Đến lúc đó lũ điên kia có gây ra chuyện gì thì ta cũng không thấy lạ.

Bản thân Thiên La Bảo Tự ta không e ngại gì, nhưng ta sợ các ngươi sẽ gặp chuyện, trừ phi các ngươi đồng ý ở lại trong Thiên La Bảo Tự tu luyện tới cảnh giới Võ Tiên mới ra ngoài.

Phạm Giáo đã như mặt trời sắp lặn, thế hệ này chúng ta không thể diệt được bọn chúng thì đợi các ngươi trưởng thành lại có thể thấy được cơ hội, không cần sống mái với bọn chúng vào lúc này.

Nhớ lấy, bây giờ các ngươi rất quan trọng, phát triển thực lực bản thân là chuyện hệ trọng nhất, không cần liều mạng với đám rác rưởi Phạm Giáo kia, vì không đáng.

Tông môn đánh cờ cũng như một trận cờ vây, phải biết lấy hay bỏ. Không để ý tới chút lợi ích trước mắt thì sau này mới có thể nuốt lấy càng nhiều quân cờ của đối phương.”

Hư Vân cười khổ một tiếng, hắn không ngờ Thiên La Bảo Tự không đồng ý ra tay lại là vì đám người bọn mình.

Nếu không có đám người bọn mình, thế hệ này Thiên La Bảo Tự đang chiếm cứ ưu thế cực lớn, có lẽ sẽ không từ bỏ cơ hội tăng cường danh vọng và gây tổn hại tới Phạm Giáo.

Đương nhiên Hư Vân sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự cho mọi người hắn chỉ truyền đại lại ý tứ của Thiên La Bảo Tự, bọn họ sẽ không ra tay.

Lần này đám người Lăng Vân Tử đã thất vọng hơn hẳn lúc trước, thậm chí phải nói là tuyệt vọng.

Nếu không có đề nghị của Mạc Thiên Lâm, bọn họ còn có thể nhẫn nhịn.

Nhưng Mạc Thiên Lâm đưa ra đề nghị, khó khăn lắm bọn họ mới thấy được hy vọng, kết quả cuối cùng lại là như vậy, khiến bọn họ không thể chịu nổi.

Thậm chí còn có một số người nhỏ giọng chửi bới Hư Vân và Rama, nói sau khi bọn họ gia nhập Thiên La Bảo Tự đã không coi mình là võ giả hạ giới, thậm chí không chịu ra tay giúp trong chuyện nhỏ như vậy.

Nghe nói như vậy, ngay người cầm đầu là Mạc Thiên Lâm cũng không nhịn được lắc đầu.

Đám người này đúng là không thể kết giao sâu hơn.

Giúp ngươi là tình cảm, không giúp là vì bổn phận. Kết quả bây giờ bọn họ chỉ biết trách trời trách đất, người như vậy có làm đồng minh cũng không được.

Chuyện này là Mạc Thiên Lâm nói ra, mọi người lại nhìn sang Mạc Thiên Lâm.

“Mạc gia chủ, bây giờ chúng ta làm sao đây?”

Mạc Thiên Lâm nhún vai, đành ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Chư vị hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ? Ta cũng chẳng có cách nào, Phạm Giáo thế lớn, chư vị tự giải quyết đi.”

Nói xong Mạc Thiên Lâm chắp tay, trực tiếp quay người rời khỏi.

Nhưng sau khi trở lại Mạc gia, hắn lại dùng trận bàn mà Sở Hưu đưa cho mình, truyền tin cho Sở Hưu.

Sau khi nhận được tin, Sở Hưu không hề ngạc nhiên trước lựa chọn của Thiên La Bảo Tự, y đã đoán đúng.

Trong thời điểm này chắc chắn Thiên La Bảo Tự sẽ chọn cách yên ổn bồi dưỡng những võ giả gia nhập như Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, làm sao lại tới liều mạng với Phạm Giáo được?

Nhưng Thiên La Bảo Tự không định ra tay, y lại định.

Sở Hưu trực tiếp vận dụng chút tinh thần lực cuối cùng mà tâm ma lưu lại trong đầu mình, liên lạc với tâm ma đang làm gián điệp trong Phạm Giáo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận