Côn Luân Ma Chủ

Chương 1802: Nghi ngờ và chuẩn bị

Sở Hưu gật đầu nói: “Phương tông chủ đi thong thả.”

Sau khi đám người Phương Ứng Long đi khỏi, cách khu vực Nam Man mấy chục dặm, rốt cuộc đám người Mộ Bạch Sương cũng dừng lại, nhưng ai nấy đều cực kỳ chật vật.

Hứa Thiên Nhai căm tức nhìn Âm Đà La, sắc mặt giận dữ nói: “Trước đó ngươi nói thế nào? Chúng ta giúp ngươi khiêng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, ngươi đi giết Sở Hưu.

Kết quả ngươi thì hay rồi, giết một tên Sở Hưu mà thực lực còn không bằng ngươi, nhưng lại bị người ta áp đảo...”

Hứa Thiên Nhai còn chưa nói xong, ngọn lửa diệt thế vô tận đã bao phủ lấy người hắn.

Lần này Hứa Thiên Nhai phản ứng rất nhanh, thân hóa long hình, nhảy vọt sang bên trốn, phẫn nộ quát lớn: “Âm Đà La, ngươi có ý gì đây?”

Sắc mặt Âm Đà La lạnh lùng nói: “Hứa Thiên Nhai, chú ý lời nói của ngươi, đừng quên ngươi đang nói chuyện với ai!

Ngươi còn chưa già, thu thêm một đệ tử là có thể truyền thừa tiếp chi phái Trấn Long Thần Tướng của ngươi.

Nhưng nếu ngươi dám nói năng bừa bãi, ngươi có tin ta khiến chi phái của ngươi tuyệt tự triệt để không?”

Phương Bạch Độ ở bên cạnh vội vàng chắp tay nói: “Âm Đà La điện chủ chớ trách, tính cách Hứa huynh vốn như vậy, hắn không có ác ý đâu.”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai quen nhau từ nhỏ, biết tính cách của đối phương, cho dù bước vào cảnh giới Võ Tiên cũng không thu liễm lại, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Hai người bọn họ liên thủ thì Võ Tiên thất trọng thiên cũng khó lòng giết chết bọn họ, nhưng vấn đề là sau lưng người ta còn có Phạm Giáo. Trêu chọc một điện chủ của Phạm Giáo không phải chuyện dễ dàng chấm dứt như vậy.

Mộ Bạch Sương sắc mặt tái nhợt, nghe vậy chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện này không thể trách Âm Đà La điện chủ được, là chúng ta đánh giá quá thấp tên Sở Hưu kia.

Công pháp của Âm Đà La điện chủ quỷ dị khó lường, thích hợp tập kích. Với năng lực quỷ quyệt quái dị của ngọn lửa diệt thế, cho dù là Võ Tiên thất trọng thiên cũng khó lòng đối phó.

Nhưng công pháp của tên Sở Hưu kia này lại mạnh mẽ bá đạo tới cực điểm, bí thuật luyện thể có thể sánh với Bất Diệt Kim Thân của Thiên La Bảo Tự, bản thân hắn còn có một loại thần thông lực lượng, vừa vặn khắc chế Âm Đà La điện chủ cho nên tình hình mới như vậy.”

Mộ Bạch Sương nói vậy còn khá công bằng, không phải Âm Đà La khinh địch mà là hắn vốn không biết gì về Sở Hưu, hơn nữa bọn họ không có thời gian cho Âm Đà La tiếp tục chiến đấu và tìm hiểu.

“Đúng rồi, ba người các ngươi đều là truyền nhân của Cổ Tôn, các ngươi có nhìn ra rốt cuộc tên Sở Hưu kia xuất thân từ chi phái nào không?” Mộ Bạch Sương đột nhiên hỏi.

Nghe Mộ Bạch Sương hỏi vậy, đám người Hứa Thiên Nhai sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại. Xưa nay bọn họ chưa hề để ý tới một điều, đó là thân phận của Sở Hưu.

Vì phong cách hành xử của Sở Hưu không giống truyền nhân của Cổ Tôn, luôn thích ở chung với đám người giang hồ, thủ đoạn cũng rất khác truyền nhân của Cổ Tôn vốn độc lai độc vãng.

Quan trọng nhất là ngay cả bọn họ cũng không nhận ra sư thừa của Sở Hưu từ công pháp của y.

Hứa Thiên Nhai nhìn sang phía Thịnh Cửu Uyên nói: “Thịnh huynh, lịch sử chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của ngươi xa xưa hơn chúng ta, hơn vạn năm trước đã là đại tông sư kiếm đạo tiếng tăm lừng lẫy dưới hạ giới. Ngươi có nhìn ra căn nguyên của tên Sở Hưu kia từ công pháp của hắn không?”

Thịnh Cửu Uyên lắc đầu nói: “Không nhìn ra, kẻ này kiêm tu cả ba nhánh Đạo Phật Ma, hình như theo lối tạp gia. Võ giả tán tu bình thường bụng đói ăn quàng mới tu luyện như vậy, nhưng số người có thể vượt qua khoảng cách giữa trời với người, đạt tới cảnh giới Võ Tiên là quá ít. Cho dù có, bọn họ cũng không thể sánh bằng Sở Hưu, chứ đừng nói là sư thừa sau lưng hắn.”

Hứa Thiên Nhai cau mày nói: “Đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tên Sở Hưu này từ trong khe đá chui ra à?”

Phương Bạch Độ nói: “Vạn năm trước sư tổ chúng ta đi tới Đại La Thiên, hạ giới cũng có không ít cường giả ẩn cư theo đó tới Đại La Thiên. Lúc đó nhân số quá nhiều, không thể thống kê nổi. Có lẽ sư tổ của Sở Hưu chính là một trong số đó, sau khi tới Đại La Thiên cũng luôn ẩn cư tu luyện.”

Mọi người cùng suy đoán nhưng không có manh mối gì.

Lúc này Mộ Bạch Sương đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng Âm Đà La đâu, có lẽ đã chạy về Phạm Giáo.

Mộ Bạch Sương cũng nói với những người khác: “Nếu vậy, chúng ta cáo từ thôi. Kế hoạch lần này thất bại, tạm thời không thể động tới tên Sở Hưu kia được.

Ít nhất ở Đông Vực, dưới sự che chở của Lăng Tiêu Tông, chư vị muốn động vào Sở Hưu thì phải cân nhắc tới Lăng Tiêu Tông.

Nói đoạn, Mộ Bạch Sương và Thịnh Cửu Uyên trở lại Thiên Hạ Kiếm Tông.

Thịnh Cửu Uyên và Thiên Hạ Kiếm Tông có quan hệ không tệ, cứ cách một thời gian, Thịnh Cửu Uyên lại tới Thiên Hạ Kiếm Tông, luận bàn trao đổi kiếm đạo với các vị Kiếm Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, cũng có thể chỉ điểm cho một số đệ tử Thiên Hạ Kiếm Tông tu hành.

Lúc này đệ tử hắn vừa mất, tâm trạng không được tốt, vừa hay ở lại Thiên Hạ Kiếm Tông một thời gian.

Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ rời khỏi.

Không có mọi người liên thủ, một mình bọn họ thì không dám tới gây sự với Sở Hưu.

Trong Thương Nam Phủ, Lục Giang Hà thấy Sở Hưu trở lại nhanh như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: “Chẳng phải có rất nhiều Võ Tiên tới gây sự với ngươi à? Đám người kia yếu đến vậy à, thấy Lăng Tiêu Tông ra tay là nhận thua?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đánh một trận, phát hiện không làm gì được ta nên rút lui.

Đám người đó không phải ngu ngốc, biết không giết được còn nhất quyết muốn tử chiến.

Nhưng lá bài tẩy mà Lăng Tiêu Tông đưa ra lần này rất khủng khiếp, cho dù không có cường giả Võ Tiên cửu trọng thiên cũng khiến người ta không thể coi thường.”

Hầu hết những tông môn thật sự đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên đều có một vị chí cường giả cảnh giới Võ Tiên cửu trọng thiên, Lăng Tiêu Tông thế hệ này lại không có.

Nhưng chỉ với uy lực của Lăng Tiêu Vô Cực Ấn này, cũng khó mà công pháp Lăng Tiêu Tông.

“Ngươi và Khinh Liên tạm thời để ý tới bên này, ta xuống hạ giới một chuyến.”

Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Thiên Môn đã bị diệt rồi, các tông môn khác cũng ngoan ngoãn, ngươi xuống hạ giới làm gì?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Tìm mấy người trợ giúp, giải quyết phiền toái ở Đại La Thiên.”

Lúc trước trong Đại La Thần Cung, khi ra tay giết người thì Sở Hưu đã có chuẩn bị về tâm lý, chắc chắn sau này sẽ có không ít phiền toái.

Tuy rằng trong Đại La Thần Cung, chém giết tranh đoạt bất luận sinh tử, nhưng mỗi lần Đại La Thần Cung kết thúc, luôn có người mượn cơ hội giải quyết đủ loại ân oán, càng không nói tới Sở Hưu giết người rất nhiều.

Cho nên khi tấn công Thiên Môn ở dưới hạ giới, thật ra Sở Hưu đã tự hỏi chuyện này. Nhưng y không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy.

Sau khi căn dặn Lục Giang Hà và Mai Khinh Liên một câu, Sở Hưu trực tiếp về hạ giới, tới Tây Sở Bái Nguyệt Giáo.

Trận chiến ở Thiên Môn kết thúc, nguyên khí ở hạ giới lấy Thiên Môn làm trung tâm, bắt đầu khuếch tán với quy mô lớn, hầu như mỗi ngày mọi người đều cảm thấy nguyên khí tăng lên.

Cho nên khi Sở Hưu tới Bái Nguyệt Giáo, đại đa số người chủ trì của Bái Nguyệt Giáo đang bế quan.

Dạ Thiều Nam thì bế quan tiêu hóa cảm ngộ trong trận chiến giữa hắn và Quân Vô Thần, Cửu Đại Thần Vu Tế cũng đang bế quan mong đột phá.

Chỉ có đại tế ti tuổi tác tương đối lớn, cho dù bế quan cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới Võ Tiên, cho nên hắn ra ngoài nghênh tiếp Sở Hưu.

Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo cung kính thi lễ với Sở Hưu hỏi: “Chẳng hay Sở đại nhân tới Bái Nguyệt Giáo ta có chuyện gì? Giáo chủ đang bế quan, có cần ta đi thông báo không?”

Sau trận chiến lần trước, Phong Mãn Lâu đã xếp lại Chí Tôn Bảng, Sở Hưu đứng thứ tư, dưới Chung Thần Tú.

Sau khi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ thành truyền thuyết, Chung Thần Tú lại xuất quỷ nhập thần, Sở Hưu chính là cường giả chí tôn đệ nhất giang hồ, khiến đại tế ti Bái Nguyệt Giáo không thể không tôn kính.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, ta tới tìm thánh nữ của Bái Nguyệt Giáo ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận