Côn Luân Ma Chủ

Chương 1720: Liên thủ 2

Phạm Giáo đã là kẻ địch chung của chúng ta, Thiên La Bảo Tự ta đồng ý liên thủ với Sở thí chủ và Thương thí chủ.

Số hồn tinh và lệnh bài đoạt được chia đều theo số kẻ địch đánh bại, khi tới tranh đoạt ở Đại La Thần Cung, hai bên chúng ta cũng không trở thành kẻ địch.”

Nghe Pháp Tịnh nói vậy, gương mặt Sở Hưu mới nở nụ cười.

Pháp Tịnh này đúng là người biết nói chuyện.

Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu Pháp Tịnh đại sư đã nói vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.

Thời gian cấp bách, chúng ta nên bàn về chuyện Phạm Giáo luôn đi.

Nếu Pháp Tịnh đại sư đã biết Phạm Giáo có bí pháp liên lạc với nhau, chẳng hay Pháp Tịnh đại sư định đối phó ra sao?”

Pháp Tịnh thở dài một tiếng nói: “Nói thật, điểm này là Thiên La Bảo Tự ta chuẩn bị không đủ, sau khi biết đã là quá muộn.

Nghĩ lại thì chỉ có một cách thôi, ngoài dẫn tất cả mọi người tới tìm Tân Già La, không còn cách nào khác.

Người của Phạm Giáo có thể chia thành các nhóm nhỏ đi riêng lẻ là vì bọn họ biết vị trí của nhau.

Nếu chúng ta cũng bắt chước Phạm Giáo, chia nhỏ ra, vậy là tự tìm đường chết; rất dễ bị Phạm Giáo đánh tan từng tốp một.

Nhưng nếu chúng ta tập trung lại cùng tới tìm Tân Già La, mục tiêu quá lớn, rất dễ bị Tân Già La phát giác. Đến lúc đó Tân Già La chỉ cần rút lui trước, chúng ta sẽ bị trì hoãn tại đây.”

Pháp Tịnh chỉ vào bản thân nói: “Sáu danh ngạch của Đại La Thần Cung, Thiên La Bảo Tự ta chắc chắn phải lấy được một.

Những sư huynh sư đệ này đều tới để giúp ta, lệnh bài và hồn tinh đoạt được, cuối cùng đều giao cho ta.

Nhưng nếu chúng ta bị trì hoãn ở nơi này, tới cuối cùng lượng lệnh bài và hồn tinh đều giảm sút, rất có thể cuối cùng sẽ bị đào thải. Tân Già La đang có ý định như vậy.”

Trước khi Sở Hưu đến, Pháp Tịnh đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Chia ra thì dễ bị đánh tan từng tốp một, tập trung nhiều người đúng là an toàn, nhưng không tìm được người, bọn họ làm sao bây giờ? Nếu trễ nải thời gian cướp đoạt lệnh bài và hồn tinh, dẫn tới bị đào thải trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung này, cuối cùng người thua vẫn là bọn họ.

Cho nên thật ra Pháp Tịnh đã tính toán, nếu thật sự không được, bọn họ bất chấp không quan tâm tới Phạm Giáo nữa, trực tiếp săn giết yêu quỷ.

Về mặt công pháp, võ giả của Thiên La Bảo Tự có năng lực ngưng tâm định thần, sơ hở tâm cảnh tương đối nhỏ, khi nhắm vào yêu quỷ có ưu thế rất lớn.

Nhưng làm vậy có vẻ khá hèn nhát, cứ như Thiên La Bảo Tự bọn họ sợ Phạm Giáo, cho nên Pháp Tịnh không nói ra miệng.

Sở Hưu nghe vậy không khỏi mỉm cười đáp: “Phạm Giáo làm vậy là nhằm vào Thiên La Bảo Tự.

Nhưng Phạm Giáo lại không ngờ ta và Thiên La Bảo Tự liên thủ.

Thiên La Bảo Tự đông người, dễ bị nhắm vào, nhưng mục tiêu của ta lại rất nhỏ.

Chỉ cần quý tự tin tưởng ta, phái người đi riêng làm mồi nhử, chuyện khác cứ để ta giải quyết.

Cho nên vấn đề mấu chốt hiện tại là, chư vị có tin không?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, sắc mặt đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự đều khá khó coi.

Bọn họ đường đường chí tôn trong Phật tông, Thiên La Bảo Tự, lại phải ra làm mồi nhử, chuyện này khiến bọn họ khó lòng tiếp thu.

Huống chi Sở Hưu chỉ là người ngoài, đi làm mồi nhử không khác gì đặt tính mạng mình vào tay người ta. Đúng là bọn họ khó lòng tin tưởng Sở Hưu.

Đúng lúc này, Pháp Minh đột nhiên đứng ra nói: “Sư huynh, Sở thí chủ là ta dẫn tới, nếu bây giờ cần đi làm mồi nhử, vậy đương nhiên phải do ta làm.”

Pháp Tịnh nhìn hắn một cái, lát sau mới gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo lời Sở thí chủ.

Nhưng ta hy vọng, Sở thí chủ có thể tận lực bảo đảm an toàn cho Pháp Minh.”

Sở Hưu mỉm cười đáp: “Pháp Tịnh đại sư yên tâm, những người hợp tác với Sở Hưu ta chưa bao giờ phải thất vọng.”

Khu vực bên trong của Trung Châu, trong một hang động khổng lồ, lúc này đèn đuốc sáng choang.

Nhưng nhìn kỹ lại, đó không phải đèn đuốc mà là ánh sáng thái dương chói mắt chiếu rọi trong hang động, khiến toàn bộ hang động sáng rực.

Tân Già La ngồi xếp bằng trong đó, không ngừng hít vào thiên địa nguyên khí dồi dào xung quanh, hồi phục lực lượng của mình.

Hắn vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, lúc này điểm quan trọng nhất là ổn định cảnh giới, không thể để điều này ảnh hưởng tới lực chiến đấu của bản thân.

Nếu hắn đối thủ ở bên ngoài, hắn có rất nhiều thời gian ổn định cảnh giới, thậm chí có tốn mấy năm cũng được.

Nhưng nơi này là Trung Châu, không khéo kế tiếp sẽ phải nghênh đón một trận đại chiến, hắn không có thời gian để trì hoãn.

Một lúc lâu sau, một võ giả áo đen đi tới hạ giọng nói: “Cung chủ... À không, điện chủ, ta đã tra rõ, ba người Sư Kỳ đều đã bỏ mình.”

Tân Già La nhíu mày một cái nói: “Là ai làm? Người hay yêu quỷ?”

Võ giả áo đen kia đáp: “Là người! Chắc chắn không phải yêu quỷ!

Thi thể bị cố ý hủy thi diệt tích, đã không nhìn ra điều gì, điểm duy nhất có thể biết được là tốc độ hạ thủ của đối phương rất nhanh.

Ba người Sư Kỳ không phải chết cùng lúc, khi có người chết, vài tiểu độ xung quanh đã nhận ra, lập tức tới hướng đó trợ giúp.

Nhưng kết quả, không đến nửa khắc đồng hồ sau, hai người khác đã liên tiếp bỏ mạng, thậm chí không có thời gian cho bọn họ hỗ trợ.

Điện chủ, ngươi nói xem có phải bọn họ gặp phải người của Thiên La Bảo Tự không? Theo tư liệu, lần này có vài hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn chưa tới nơi tập trung, cũng không bị chúng ta giết chết.”

Tân Già La thu hồi ánh sáng thái dương rực rỡ sau lưng, xoa đầu.

“Không phải người của Thiên La Bảo Tự, nếu là người của Thiên La Bảo Tự động thủ, bọn chúng sẽ không hủy thi diệt tích.

Đám hòa thượng kia cực kỳ dối trá, để thể hiện khí độ quang minh chính đại của mình, bọn chúng sẽ không làm chuyện hủy thi diệt tích.

Trong Trung Châu này người chết là bình thường, chuyện không tìm được người cũng rất bình thường.

Trong Trung Châu, không phải chỉ có Thiên La Bảo Tự mới có cường giả, cũng không ít người khác có thực lực như vậy.

Đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, được tôn là ‘Đạo môn ba ngàn pháp, thông hiểu ngàn chín’, Hứa Quy Sơn cũng tới.

Hơn bốn mươi năm trước vị này đã có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên.

Nhưng hắn lại nói mình chưa từng thấy Trung Châu ra sao, cho nên vẫn kiềm chế cảnh giới đợi hơn bốn mươi năm, đợi tới tận ngày nay.

Còn vị được tôn là đạo thể vô song Phương Dật Chân, mười tuổi vào Tam Thanh Điện, làm đạo đồng chỉnh lý Tàng Kinh Các tới mười năm, lại chưa từng đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Nhưng sau mười năm, một mai ngộ đạo, một ngày Thiên Nhân Hợp Nhất, ba ngày ngưng tụ Chân Đan, mười ngày Chân Hỏa Luyện Thần, trăm ngày đã đạp trên lên thiên địa, đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Còn có Hoàng Thiên Các ở Bắc Vực, Thiên Hạ Kiếm Tông ở Nam Vực, cùng với vài tán tu cường giả và một số truyền nhân của Cổ Tôn. Trong số đó có không ít cường giả.

Nhớ cho kỹ, kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận