Côn Luân Ma Chủ

Chương 1377: Tiểu Hắc 1

Trong hang động đen kịt, từng luồng ma khí tinh thuần ập tới.

Sở Hưu không lỗ mãng tiến vào, vì y còn nhớ trước đó Ảnh từng đi vào, kết quả trọng thương gần chết mới thoát ra được.

Trước đó Ảnh là cường giả tán tu của Liệt Phong Hải, những hảo hữu của hắn cũng là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, kết quả tất cả đều vẫn lạc tại đây. Có thể thấy rốt cuộc trong hang động này nguy hiểm tới mức nào.

Sở Hưu nói với Lục Giang Hà: “Rốt cuộc trong Côn Luân Ma Giáo năm xưa, Vô Tâm Ma Tôn và các vị Ma Tôn khác là người như thế nào? Bọn họ sẽ lưu lại thủ đoạn gì?”

Lục Giang Hà không cần suy nghĩ đã lập tức nói ngay: “Ngoài Hồng Liên Ma Tôn ra chắc chắn không có ai tốt cả.

Hơn nữa ngươi không nghĩ xem, đã thành Ma Tôn rồi sao có thể là người tốt chứ? Ai mà chẳng là loại trời đánh thánh vật?

Nếu bọn họ đã lưu lại thủ đoạn ở đây, vậy không cần phải hỏi, chắc chắn là nguy hiểm tới cực điểm.”

Sở Hưu suy nghĩ, cũng đúng, chắc chắn sẽ nguy hiểm rồi, đành phải cẩn thận thôi.

Người đi đầu vẫn là Sở Hưu, dù sao trong số mọi người ở đây y là người có thực lực mạnh nhất, hơn nữa da dày thịt béo, có gặp nguy hiểm gì thì khả năng kháng cự cũng cao hơn một chút!

Vừa vào trong hang động, mọi người đã phát hiện một thi thể rách nát ở phía trước.

Lục Giang Hà nhìn qua trận pháp dưới chân thi thể, tặc lưỡi nói: “Nghịch Chuyển Thiên Ma Đại Trận, người vào trận thì tất cả chân khí trên người sẽ biến thành ma khí, nếu không thể kiên trì sẽ trực tiếp nổ tung mà chết.

Đại trận này chắc do Vô Tâm hay người khác sử dụng lực lượng khí huyết khắc họa, uy lực cường đại, đã có người trúng chiêu.

Nhưng tên này cũng không yếu, còn có thể giãy giụa xé tan trận pháp. Nhưng hắn cũng không chống cự được, ngược lại còn giúp ngươi tháo bớt một cái bẫy.”

Đám người Sở Hưu đi tiếp, trên đường cũng không gặp thứ gì nguy hiểm.

Nhưng thật ra nói đúng hơn dọc con đường này đều là cạm bẫy cực kỳ nguy hiểm và độc ác. Lục Giang Hà nhận ra hết, đều là thủ đoạn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Nhưng may là những cạm bẫy này đều bị đám hảo hữu của Ảnh dùng tính mạng phá hủy một lượt, ngược lại làm lợi cho bọn Sở Hưu.

Nhưng khi mọi người xuống dưới đáy hang động, luồng ma khí kia lại càng lúc càng đậm đặc, thậm chí xen trong đó còn có mùi hôi thối nồng nặc.

Khi bọn Sở Hưu tới điểm cuối của hang động, chứng kiến thứ ở trong đó, ai nấy hít một hơi lạnh.

Điểm cuối của hang động là một đại điện, nhưng lúc này mọi người không thể thấy rõ tình hình bên trong cung điện.

Bởi vì toàn bộ đại điện này đều bị một con rắn đen khổng lồ che lấp.

Con rắn đó vô cùng to lớn, thân thể dày tới vài trượng, nó đang cuộn mình nên không thể đo nổi chiều dài.

Điều đáng sợ nhất là trên đỉnh đầu của con rắn đen này có hai cái sừng mơ hồ, rõ ràng đây là dấu hiệu sắp hóa thành giao.

Trong mảnh vỡ ký ức, tuy Ảnh đi từ trong hang động ra nhưng vẫn bị thứ gì đó truy sát, bây giờ xem ra thứ đuổi giết hắn là con rắn này.

Khí tức trên người con rắn này cực kỳ khủng khiếp, thậm chí khiến Sở Hưu cũng cảm thấy áp lực.

Võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường đứng trước mặt hung thú sắp hóa giao đúng là không đáng nhắc tới.

Lúc này Lục Giang Hà lại kinh ngạc nói: “Là Tiểu Hắc, nhưng sao Tiểu Hắc lại lớn đến vậy?”

"Tiểu Hắc?"

Lục Giang Hà gật đầu nói: “Tiểu Hắc là thú cưng của Vô Tâm Ma Tôn, nghe nói là một con rắn lớn có huyết mạch Hắc Long thời thượng cổ.

Khi đó chỉ cần ai chọc tới Vô Tâm Ma Tôn sẽ bị hắn đánh gãy cả ngũ chi, đem đi nuôi Tiểu Hắc.

Tới cuối cùng con súc sinh này được nuôi tới mức cực kỳ kén ăn, dưới cảnh giới Chân Đan là không thèm ăn.

Nhưng khi đó Tiểu Hắc đâu có lớn thế này, hung thú cũng không giống loài người, cho dù đã qua năm trăm năm cũng không thể lớn đến vậy được.”

Lục Giang Hà vừa lẩm bẩm, chợt nhìn thấy ấn ký đỏ máu trên trán con rắn đen kia, hắn đột nhiên biến sắc nói: “Không ngờ Vô Tâm Ma Tôn lại dùng máu trong tim của mình để nuôi dưỡng Tiểu Hắc, chẳng trách hôm nay nó lại lớn tới mức này.”

Đang nói, con rắn đen kia như cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía đám người Sở Hưu.

Lục Giang Hà mỉm cười đi lên phía trước chào hỏi: “Tiểu Hắc, không biết ngươi còn nhận ra ra bản tọa không? Lúc trước bản tọa còn giết hai con lừa trọc của Đại Quang Minh Tự để cho ngươi ăn đấy. Vô Tâm Ma Tôn nói lũ lừa trọc của Đại Quang Minh Tự rất dẻo dai, ngươi thích ăn nhất.”

Đôi mắt dọc đỏ tươi của con rắn đen chăm chú nhìn Lục Giang Hà. Một khắc sau nó mở cái miệng lớn, phun thẳng nọc độc đen nhánh về phía Lục Giang Hà, khiến cho Lục Giang Hà giật mình hóa thành một luồng huyết mang né tránh.

Nọc độc màu đen đó rơi xuống nước, không ngờ lại ăn mòn thành một cái hố khổng lồ sâu không thấy đáy, có thể thấy độc tố kia khủng khiếp nhường nào.

Sở Hưu vẻ mặt quái dị nhìn Lục Giang Hà: “Đây là Tiểu Hắc mà ngươi nói đấy à? hình như nó đâu có quen ngươi.”

Lục Giang Hà vẻ mặt buồn bực nói: “Chắc chắn là vì ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.

Cho dù con súc sinh này có huyết mạch Hắc Long nhưng chỉ có một chút mà thôi, vốn không chịu nổi ấn ký tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn.

Ngươi không biết Vô Tâm Ma Tôn mạnh tới mức nào, với trình độ của Lăng Vân Tử, chỉ một bàn tay của Vô Tâm Ma Tôn cũng có thể đập chết hắn.

Con súc sinh này nhận được tâm huyết của Vô Tâm Ma Tôn nhưng không cách nào tiêu hóa, chắc chắn đã khiến linh trí tổn hại, bây giờ đã hoàn toàn điên cuồng rồi.”

Lục Giang Hà vừa dứt lời, con rắn đen khổng lồ đã trực tiếp đập đuôi tới, uy thế như bài sơn đảo hải, nếu không phải hang động này quá nhỏ ảnh hưởng tới nó, không khéo nó có thể đánh nát cả một ngọn núi.

Đám người Lục Giang Hà vừa né tránh nó vừa liên tục xuất hiện, nhưng ai cũng buồn bực phát hiện bọn họ có ra tay cũng chẳng có tác dụng gì.

Lớp vảy của con rắn này có sức phòng ngự quá kinh khủng.

Lưỡi nguyệt nhận của Chử Vô Kỵ chém lên vảy nó cũng chỉ làm dấy lên hàng loạt tia lửa.

Thế công của Ngụy Thư Nhai và Lục Giang Hà cũng không thể xuyên qua lớp vảy của nó, không khiến nó tổn thương. Mai Khinh Liên càng không phải nói, Xá Nữ Đại Pháp của cô nàng không có tác dụng gì với con súc sinh này.

Tà Nguyệt Đao hiện lên trong tay Sở Hưu, y trực tiếp ra tay toàn lực. Đao ý Phá Tự Quyết được thi triển, đao mang sắc bén không gì không phá xé rách lớp vảy của con rắn đen, khiến cho đại lượng máu tươi phun ra.

Nhưng đối với con rắn đen khổng lồ này, hiển nhiên thương thế như vậy cũng không mấy tác dụng, ngược lại khiến nó càng thêm điên cuồng.

Sở Hưu nhíu mày, có con súc sinh bảo hộ, muốn lấy đồ bên trong cũng rất khó khăn.

Sở Hưu suy nghĩ, nhảy lên trên, không ngờ trong lao tới đỉnh đầu của con rắn đen. Một khắc sau pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện sau lưng y, phật quang bùng lên trong tay, trực tiếp ấn xuống đầu con rắn đen, ép nó xuống đất.

Con rắn đen không ngừng giãy dụ, Sở Hưu trầm giọng nói: “Chế ngự nó giúp ta!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận