Côn Luân Ma Chủ

Chương 1930: Tấn công Dạ Thiều Nam 2

Nhưng Dạ Thiều Nam chỉ lạnh lùng kết ấn, chỉ trong chớp mắt trời long đất lở, tất cả quy tắc đều bị bóp méo.

Bổ Thiên Ấn!

Vô số ma ảnh bị Bổ Thiên Ấn với uy lực khủng khiếp tịch diệt, trấn áp Vô Thượng Thiên Ma ở bên dưới.

Vô Thượng Thiên Ma thiêu đốt một nửa nguyên thần, một nửa còn lại mượn lực trốn khỏi Bổ Thiên Ấn, lao về phía Dạ Thiều Nam như mũi tên, định trực tiếp tấn công nguyên thần của hắn.

Nhưng Đại La Thiên đứng yên tại chỗ bất động, để mặt mũi tên nguyên thần xuyên qua bản thân.

Dù sao ngày trước Vô Thượng Thiên Ma cũng là cường giả cửu trọng thiên, tuy tính cách điên cuồng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn có. Chỉ trong chớp mắt hắn đã cảm thấy không đúng.

Thân thể Dạ Thiều Nam vỡ tan thành làn sương bảy màu, một Dạ Thiều Nam khác đột ngột xuất hiện phía sau hắn, thi triển Bổ Thiên Tâm Kinh tơi cực hạn, cấm tiệt mọi loại lực lượng quy tắc, lại đánh hắn xuống lòng đất.

Cùng lúc đó, làn sương bảy màu ngưng tụ thành một Dạ Thiều Nam khác, hai Dạ Thiều Nam đồng thời hành hung Vô Thượng Thiên Ma.

Khi Viên Không Thành đuổi tới Bái Nguyệt Giáo, hắn chứng kiến cảnh tượng này.

Bây giờ Viên Không Thành đã thấy nghi ngờ bản thân, có phải mình đào sai rồi không?

Người ta đào được cường giả thượng cổ thì ai nấy đều là chí tôn đương thời, pháp lực vô biên khiến giang hồ dậy sóng. Cho dù bị hàng loạt cao thủ ra tay phong ấn, cũng trở thành một truyền thuyết trong giang hồ!

Nhưng vị này thì sao? Vừa chui ra đã hỉ nộ thất thường đòi đi đoạt xá, kết quả bị người ta luân phiên hành hung hai lần, khí tức càng ngày càng yếu.

Bây giờ cả Viên Không Thành cũng cảm thấy mình có thể áp đảo được đối phương.

Vô hình trung, hình tượng Vô Thượng Thiên Ma trong lòng Viên Không Thành đã rớt xuống đáy vực.

Nhưng cũng không sao, dù sao lần này Viên Không Thành cũng không muốn thực lực của đối phương, hắn chỉ muốn đối phương hỗ trợ giải trừ khốn cảnh của Tà Khâu Lương.

Cho nên Viên Không Thành cũng không gấp gáp, thậm chí còn chờ một chốc rồi mới đứng ra hô lớn: “Dạ giáo chủ khoan hãng động thủ, đây là một hiểu lầm!”

Thấy Viên Không Thành đến, bản thể của Dạ Thiều Nam dừng tay, nhưng phân thân của hắn vẫn hành hung Vô Thượng Thiên Ma.

Viên Không Thành càng đến gần càng cảm nhận rõ hơn tình cảnh thê thảm của Vô Thượng Thiên Ma và thực lực và Dạ Thiều Nam thể hiện.

Hắn vội vàng nói: ”Đây là một vị tiền bối của Thiên Ma Cung ta bị phong ấn từ vạn năm trước, vừa được giải phong ấn nên tinh thần có vấn đề, mong Dạ giáo chủ thứ lỗi.”

“Cho nên, hắn không phải kẻ địch của Bái Nguyệt Giáo ta?”

Viên Không Thành vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, đương nhiên là không rồi.”

Viên Không Thành cũng cảm thấy kinh hãi về Bái Nguyệt Giáo, chẳng trách Sở Hưu coi trọng như vậy.

Một tông môn hạ giới mà có thể xuất hiện cường giả cỡ Dạ Thiều Nam, có thể nói là kỳ tích, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.

Dạ Thiều Nam chăm chú quan sát Viên Không Thành cả nửa ngày, cuối cùng vung tay, phân thân hóa thành mây mù bảy màu bay vào cơ thể hắn.

Lần này Vô Thượng Thiên Ma không kêu gào ầm ĩ đòi đoạt xá nữa, sau hai lần hành hung, lực lượng mà hắn hấp thu từ các trận pháp sư của Thiên Ma Cung đã tiêu hao hoàn toàn.

Hắn cũng không muốn trở lại trạng thái bị phong ấn, đành ảo não đi theo Viên Không Thành rời khỏi.

Trên đường đi Vô Thượng Thiên Ma oán trách: “Thiên Ma Cung các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước, chẳng lẽ võ giả Ma đạo bây giờ chưa từng nghe danh hiệu của bản tôn?”

Viên Không Thành bất đắc dĩ đáp lấy lệ: “Thiên Ma đại nhân, đã hơn vạn năm rồi, bây giờ người giang hồ không nhớ được tên của ngài cũng rất bình thường.

Nhưng ngài yên tâm, chỉ cần ngài giúp Thiên Ma Cung ta phá giải nan đề, ta nhất định sẽ tìm một thân thể thích hợp cho ngài đoạt xá, giúp ngài sớm khôi phục đỉnh phong.”

Trong lúc Viên Không Thành đang dỗ dành Vô Thượng Thiên Ma, hắn lại không ngờ chính vì hắn đào được Vô Thượng Thiên Ma lại khiến cho bên Đông Tề đào được không ít thứ, trong đó có cả Nguyên Thần Cung mà Sở Hưu vẫn đang tìm kiếm.

Tuy Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên chồng chất lên nhau, nhưng có một số địa điểm đã sai lệch.

Ví dụ như Thiên Hồn nói với Sở Hưu, vị trí của Nguyên Thần Cung là ở khu vực Trung Nguyên, kết quả vị trí phát hiện lại là ở Đông Hải Quận, cách chỗ Thiên Ma Cung đào được Vô Thượng Thiên Ma không xa.

Hơn nữa còn không phải triều đình Đông Tề phát hiện mà là Bách Đông Lai của liên minh Đông Hải và Hoắc Anh Kỳ của Hoắc gia phát hiện.

Chuyện tìm kiếm Nguyên Thần Cung, Sở Hưu không chỉ nói cho triều đình Đông Tề mà còn bảo các thế lực dưới trướng mình tham gia tìm kiếm, dù sao thêm một người tìm là thêm một cơ hội.

Còn Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ nghe lời Sở Hưu, định tham gia tranh đoạt thế lực trong võ lâm Trung Nguyên, cho nên dẫn người xâm nhập Đông Hải Quận.

Bọn họ nghe nói Thiên Ma Cung đào được thứ gì khó lường, cho nên cũng lanh chanh đào theo, kết quả mèo mù vớ phải chuột chết, lại thật sự đào được.

Sau khi Sở Hưu nhận được tin, y không vội tới nơi mà đến Bắc Yên và Tây Sở, gọi Thương Thiên Lương và Lục Giang Hà đã bế quan đột phá đến, lại tới phân điện Nam Man của Côn Luân Ma Giáo chọn một nhóm người rồi mới xuất phát.

theo lời Thiên Hồn, Nguyên Thần Cung là lũ điên, thứ mà bọn họ lưu lại rất cường đại, rất hữu dụng đối với y. Nhưng tương tự cũng là có nguy hiểm nhất định, cho nên tốt nhất là dẫn theo một nhóm người.

Sở Hưu còn phát hiện, hình như trước đại kiếp nạn thượng cổ, đám võ giả này rất không an phận. Có lẽ là vì sống quá an nhàn, sau khi đứng trên đỉnh phong bọn họ lại muốn nghiên cứu những thứ ly kỳ cổ quái.

Ví dụ như tổ tiên Cực Lạc Ma Cung từng có ý định khôi phục ma thần thượng cổ, khiến Tạo Hóa Chi Đạo của nhà mình hoàn toàn lệch lạc.

Còn có Vô Thượng Thiên Ma mà Thiên Ma Cung đào được, có vẻ như nghiên cứu bí pháp trường sinh tới mức tinh thần có vấn đề.

Còn Nguyên Thần Cung này, theo Sở Hưu biết nó không thuộc về phái nào, nhưng còn chơi lớn hơn, không ngờ lại định dùng sức người tạo thần. rõ ràng là một lũ điên.

Trước đại kiếp nạn thượng cổ cũng là thời hưng thịnh của võ đạo, là thời hưng thịnh của cả thiên tài và lũ điên.

Sau khi mọi người tập hợp, Sở Hưu kể lại cho bọn họ tình hình rồi dẫn họ tới Đông Hải Quận.

Đồng thời, Sở Hưu ném cho Thương Thiên Lương và Lục Giang Hà một bộ điển tịch nói: “Lão Lục, Thương thành chủ, đây là kinh nghiệm tích ứng lực lượng quy tắc của Võ Tiên nhất trọng thiên đến tam trọng thiên, có thể giúp các ngươi đạt tới tam trọng thiên với tốc độ nhanh nhất.”

Đương nhiên thứ này không phải Sở Hưu biên soạn, hắn đột phá ba tầng đầu theo cách gian lần, kinh nghiệm đó không thích hợp cho người khác.

Điển tịch này lấy ở Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, cũng chỉ có các đại phái đời đời xuất hiện Võ Tiên mới tổng kết được kinh nghiệm tỉ mỉ chi tiết như vậy, thích hợp cho tất cả các Võ Tiên.

Thương Thiên Lương nhận lấy cảm thán: “Đại ân không cách nào cảm tạ, nửa đời sau chắc chắn bộ xương già ta đây phải bán mạng cho Sở giáo chủ rồi.

Nhưng ta thật sự không ngờ, lão già ta đây cũng có ngày bước lên cảnh giới trong truyền thuyết như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận