Côn Luân Ma Chủ

Chương 1737: Trong sương mù 1

Bên ngoài khu vực trung tâm của Đại La Thần Cung, Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên vừa tới nơi này, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc. Nơi này không giống với miêu tả của Xung Thu Thủy.

Theo lời Xung Thu Thủy, mười ngày cuối cùng thì mọi người sẽ tập trung trước Đại La Thần Cung, trải qua một trận tranh đoạt, đợi Đại La Thần Cung mở cửa.

Nhưng Đại La Thần Cung bây giờ thì sao? Xuất hiện trước mặt đám người Sở Hưu lại là một làn sương mù, một làn sương sâu thẳm hấp thu mọi cảm giác, căn bản không cách nào nhìn được bên trong có cái gì. Xung Thu Thủy chưa từng nói có chuyện này.

Hơn nữa do khoảng cách thu nhỏ, cách đám người Sở Hưu không xa còn có một số võ giả khác, bọn họ cũng đang do dự trước làn sương kia, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hiển nhiên đây là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện như vậy.

"Thứ này là yêu quỷ?"

Sở Hưu thử truyền một luồng cương khí vào thăm dò, nhưng chỉ cần đi vào trong sương mù là lập tức biến mất không còn tăm hơi, ngắt đứt liên kết với y.

Thương Thiên Lương cau mày nói: “Nếu thứ này là yêu quỷ, nó bao phủ diện tích lớn cỡ nào? Trực tiếp bao phủ toàn bộ Đại La Thần Cung vào trong, yêu quỷ cấp bậc này e rằng phải là cường giả đỉnh cao Võ Tiên cửu trọng thiên mới có thể đối phó được?”

Bọn họ cũng từng gặp yêu quỷ cấp cao, trừ quỷ tướng có thể di chuyển tự do, xem như tồn tại đặc thù; diện tích hai con yêu quỷ khác bao phủ cũng không quá lớn, chỉ cỡ một thôn hoặc một chùa miếu nhỏ mà thôi.

Nếu có yêu quỷ nào có có thể bao phủ toàn bộ Đại La Thần Cung, vậy nó sẽ khủng khiếp tới mức độ nào?

“Tạm thời không cần vào trong, đi vòng quanh Đại La Thần Cung xem, tiện đường xem thử Ngụy lão có ở đâu không.”

Đây đã là thời điểm tranh đoạt cuối cùng của Đại La Thần Cung, tất cả mọi người cùng tập trung ở đây.

Có điều Sở Hưu dẫn người lượn một vòng lớn quanh Đại La Thần Cung, thấy không ít võ giả nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Thư Nhai. Chuyện này khiến trong lòng Sở Hưu bỗng có dự cảm không tốt.

Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Không cần lo lắng, khi còn trẻ Ngụy lão còn gặp chuyện nguy hiểm hơn hiện tại, trận chiến ở Cửu Thiên Sơn là thập tử vô sinh nhưng Ngụy lão vẫn sống sót, lần này cũng vậy thôi.”

Lã Phụng Tiên cũng nói: “Ta cũng tin Ngụy lão sẽ không có chuyện gì, trực giác của ta luôn rất chuẩn.”

Lời nói của Lã Phụng Tiên còn có chút an ủi tâm lý đối với Sở Hưu, đúng là trực giác của hắn chính xác vượt xa bình thường.

Nhưng nếu biết sớm, lúc sắp lên đường y nên bảo Viên Cát đại sư bói một quẻ, xem lành dữ ra sao.

Lúc này một âm thanh lại đột nhiên vang lên sau lưng Sở Hưu.

“Sở huynh, các ngươi tới cả rồi à, sao ko thấy Lã huynh?”

Sở Hưu quay đầu lại, người vừa tới chính là Ngân Linh Tử, hắn đi theo Phương Dật Chân và Hứa Quy Sơn của Tam Thanh Điện.

“Lã huynh không định tham gia tranh đoạt cuối cùng ở Đại La Thần Cung, có lẽ lúc này hắn đang ở nơi nào đó an toàn tu luyện.”

Sở Hưu chắp tay với Phương Dật Chân nói: “Phương huynh, lại gặp mặt.”

Ngân Linh Tử kinh ngạc nói: “Phương sư huynh, các ngươi biết nhau à?”

Phương Dật Chân cười hì hì nói: “Không đánh thì không quen, còn phải cảm tạ lúc trước Sở Hưu không cướp.”

Nói đoạn, Phương Dật Chân chỉ Hứa Quy Sơn nói: “Vị này là Hứa Quy Sơn Hứa huynh, đệ tử chân truyền của Đạo Tôn Tam Thanh Điện chúng ta.”

Nghe đến đây, lông mày đám người Sở Hưu bất giác giật nhẹ.

Đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, danh xưng này có đặt ở đâu cũng cực kỳ bắt mắt. Nói một câu không dễ nghe thì cho dù ngươi dắt một con chó ra, nói đây là đệ tử chân truyền của Đạo Tôn, cũng có người coi nó là khiếu thiên thần khuyển.

Đại La Thiên không có Long Hổ Phong Vân Chí Tôn Bảng như hạ giới, cho nên rốt cuộc ai mới là thiên hạ đệ nhất Đại La Thiên, chuyện này thì không ai nói chính xác được.

Nhưng những người được công nhận là mạnh nhất cũng chỉ có một số ít, ví dụ như Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự, Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, giáo chủ của Phạm Giáo... vân vân. Trong số những người này, người được cho rằng có khả năng là đệ nhất nhất tại Đại La Thiên đương thời nhất, chính là Đạo Tôn.

Hứa Quy Sơn chỉ tùy ý gật đầu với đám người Sở Hưu, rồi không tiếp tục nói chuyện.

Phương Dật Chân hơi áy náy nói: “Chư vị đừng để ý, tính cách sư huynh ta vốn như vậy.”

Hứa Quy Sơn không phải là kiêu ngạo mà là lạnh lùng, đối với hầu hết mọi chuyện đều cực kỳ lạnh lùng. Chỉ có khi Sở Hưu ra tay với Tân Già La, hắn mới hơi ngạc nhiên mà thôi.

“Đúng rồi, Phương huynh, ngươi có biết rốt cuộc sương mù trước mắt là có chuyện gì xảy ra không?”

Phương Dật Chân gãi gãi đầu nói: “Lúc sắp lên đường sư tổ đã từng nói, tranh đoạt Đại La Thần Cung lần này sẽ có một số biến hóa, có thể là tốt cũng có thể là xấu, dù sao cũng khác với bình thường. Lựa chọn ra sao, ứng phó như thế nào, tất cả phải dựa vào bản thân.”

Hứa Quy Sơn lạnh nhạt nói: “Đại La Thần Cung mở cửa sớm khoảng hai ba mươi năm, riêng điều này đã nói lên rất nhiều chuyện.

Đơn giản là đám yêu quỷ lại gây ra chuyện gì đó mà thôi.

Đại La Thần Cung nằm ở trung tâm, không xuyên qua lớp sương mù này thì không thể vào Đại La Thần Cung.

Như vậy cũng tốt, có lớp sương mù này cũng có thể lọc bớt không ít loại vàng thau lẫn lộn.”

Sau khi nói xong, không ngờ Hứa Quy Sơn lại trực tiếp bước vào làn sương mù, không chút do dự.

Phương Dật Chân nhún vai, có vẻ khá bất đắc dĩ với tính cách của Hứa Quy Sơn, nhưng hắn cũng vào theo.

Lục Giang Hà vuốt cằm nói: “Tên này nói ai vàng thau lẫn lộn đấy? Đám lỗ mũi trâu này nói chuyện lúc nào cũng kỳ quái khó đoán, cứ như mắt mọc trên đỉnh đầu.”

Nói xong Lục Giang Hà mới phản ứng lại, ở đây vẫn còn Ngân Linh Tử, hắn vội vàng nói;” Ngân Linh Tử tiểu đạo trưởng đừng trách, ta không nói ngươi đâu.”

Ngân Linh Tử cười nói: “Không sao, lỗ mũi của tiểu đạo không lớn, đương nhiên không phải đối tượng so sánh rồi.”

“Ngân Linh Tử đạo trưởng không định đi vào trong à?” Sở Hưu hỏi.

Ngân Linh Tử lắc đầu nói: “Tranh đoạt cuối cùng ở Đại La Thần Cung không có phần của tiểu đạo, cố đi vào cũng không có ý nghĩa gì.

Đã thấy được Trung Châu, Đại La Thần Cung thì không vào được, tội gì phải mạo hiểm? Thứ mình không cầu được lại cố cưỡng cầu, đâu có ý nghĩa gì.”

Tính cách của Ngân Linh Tử mới thật sự phù hợp với thanh tịnh vô vi của Đạo gia, không tranh không đoạt không ép buộc.

Có lẽ theo người ngoài, trên giang hồ ngươi không tranh đoạt, ắt sẽ rơi xuống cỡ tầm thường. Nhưng đối với Ngân Linh Tử, cho dù hắn không tranh không đoạt, thứ gì nên là của hắn thì không ai có thể cướp đi được.

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang đám người Lã Phụng Tiên: “Các ngươi thì sao? Có định vào trong không?”

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thành công, có vào trong cũng vô dụng, không thể một lần nhảy luôn lên cảnh giới Võ Tiên được chứ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận