Côn Luân Ma Chủ

Chương 1927: Vô Thượng Thiên Ma 2

Viên Không Thành thận trọng nói: “Chắc đã hơn vạn năm rồi, một vạn năm qua hạ giới đã thay đổi rất nhiều, khi đó tiền bối bị phong ấn, còn chúng ta...”

Viên Không Thành còn chưa kịp nói xong thì Vô Thượng Thiên Ma đã ngắt lời.

“Một vạn năm? Ha ha ha! Một vạn năm rồi mà bản tôn vẫn còn sống! Nguyên thần bản nguyên không tiêu tán, bản tôn thành công rồi!

Lũ ngu ngốc tự cho là đúng, coi bản tôn là kẻ điên, bây giờ đều hóa thành tro bụi, còn bản tôn vẫn còn sống!

Lúc trước nếu không phải bọn chúng ngăn cản, bản tôn đã sớm phát hiện bí mật vĩnh sinh, để cho thân thể cũng có thể tồn tại vạn cổ bất hủ!”

Lúc này đỉnh đầu Viên Không Thành đã đổ mồ hôi.

Hắn đột nhiên cảm thấy, có vẻ như mình đào vị này ra là quyết định sai lầm.

Chẳng trách vạn năm trước những người kia nói hắn là kẻ điên, trên thực tế bộ dạng Vô Thượng Thiên Ma hiện giờ cũng rất giống kẻ điên.

Lúc này Vô Thượng Thiên Ma lại đột nhiên hỏi: “Bây giờ cường giả đệ nhất Ma đạo hiện tại là ai? Hắn ở đâu?”

Viên Không Thành vô thức nói: “Cung chủ không cách nào di chuyển, chắc là Sở Hưu của Côn Luân Ma Giáo, bây giờ hắn đang ở Đông Tề...”

Nhưng vừa nói được một đoạn, Viên Không Thành lập tức cảm thấy không đúng, hắn cảnh giác nói: “Tiền bối, ngài định làm gì? Côn Luân Ma Giáo và Thiên Ma Cung ta là đồng minh, hơn nữa Sở Hưu kia...”

Còn chưa nói xong, Vô Thượng Thiên Ma đã hóa thành làn sương đen, thôn tính một đệ tử Thiên Ma Cung.

“Mượn ký ức của ngươi dùng một chút!

Tiểu tử, ngươi thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không quên công lao này. Bất luận các ngươi là Thiên Ma Cung hay là ma cung gì, bản tôn sẽ để các ngươi trở thành đại phái Ma đạo đệ nhất đương thời!

Còn bây giờ chuyện quan trọng nhất là, bản tôn cần tìm một bộ thân thể để đoạt xá. Trừ cường giả Ma đạo đệ nhất đương thời, còn có thân thể của ai xứng với bản tôn?

Đừng nôn nóng, bản tôn đi chút sẽ về.”

Nói xong câu này, Vô Thượng Thiên Ma không cho Viên Không Thành cơ hội nói chuyện, trực tiếp chạy về phía Đông Tề.

“Không xong!’

Viên Không Thành vỗ mạnh lên đùi, lập tức biến sắc.

Vô Thượng Thiên Ma tốc độ cực nhanh, hắn cũng không đuổi kịp. Huống hồ cho dù có đuổi kịp, với tính cách của Vô Thượng Thiên Ma, chắc cũng chẳng nghe lời Viên Không Thành.

Cho nên hắn đành phải đuổi theo với tốc độ nhanh nhất, chỉ hy vọng mình đừng gây ra phiền toái lớn.

Đối với hắn, Vô Thượng Thiên Ma chỉ là cường giả trong truyền thuyết, còn sự cường đại khủng khiếp của Sở Hưu lại là cảnh trước mắt, là hắn tận mắt chứng kiến!

Lúc này trong long mạch Đông Tề, Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đang tu luyện.

Long mạch Đông Tề là lớn nhất, lực lượng lan tràn cũng nhiều nhất, đủ cho Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đồng thời tu luyện.

Lúc này xung quanh Lã Phụng Tiên đã có vô số lực lượng quy tắc bao phủ, Sở Hưu cũng không tu luyện mà đứng bên cạnh hộ pháp.

Nửa ngày sau, lực lượng quy tắc được cụ thể hóa như những sợi tơ đã tràn vào người Lã Phụng Tiên, hiến khí tức trên người hắn rực rỡ hẳn lên, nhuệ khí xông thẳng tới chân trời.

Lã Phụng Tiên mở mắt, lẩm bẩm: “Đây là lực lượng của cảnh giới Võ Tiên hay sao? Khống chế quy tắc, đúng là rất thần kỳ.”

“Lã huynh, chúc mừng ngươi đặt chân lên cảnh giới Võ Tiên, trở thành tiên nhân trên mặt đất, hôm nay ngươi cũng coi như đứng trên đỉnh phong của võ đạo.”

Lã Phụng Tiên cười nói: “Mới chỉ là nhất trọng thiên mà thôi, chứng kiến Sở huynh giao thủ với nhiều cường giả như vậy, các ngươi còn chưa phải là đỉnh phong, chút thực lực ấy của ta đâu tính là đỉnh phong gì.

Nhưng ưu thế lớn nhất của Lã mỗ trong đời này chính là vận may, gặp được Sở huynh, bằng không tới giờ chắc ta vẫn còn lăn lộn trong giới tán tu.”

Ngay lúc Sở Hưu định nói gì đó kết thúc cuộc trò chuyện tâng bốc lẫn nhau này, bên ngoài lại vang lên một ảo thuật.

“Sở Hưu ở đâu? Còn không ra bái kiến bản tôn!”

Thân hình Vô Thượng Thiên Ma lơ lửng trên không trung, ảo thuật lại vang vọng khắp hoàng thành Đông Tề.

Nhưng tất cả những ai nghe tiếng nói của Vô Thượng Thiên Ma lại cảm thấy ngạc nhiên.

Đã tới thời này rồi mà còn có người dám nói như vậy với Sở Hưu?

Tới nay, những thế lực mà Sở Hưu nắm giữ đã không phải bí mật.

Ở hạ giới thì thống nhất Ma đạo, ở Đại La Thiên thì khống chế Đông Vực, đồng thời còn kết giao với vị cường giả sánh ngang cửu trọng thiên như lão man vương.

Lại thêm trong tay y đang có lá bài tẩy không biết tên, cho dù là viện trưởng Tinh Hà Võ Viện Mạnh Tinh Hà và giáo chủ Phạm Giáo hận y thấu xương nhưng vẫn không làm gì được y.

Có thể nói với thực lực và thế lực mà Sở Hưu đang nắm giữ, cho dù là Đạo Tôn của Tam Thanh Điện cũng không có tư cách bảo Sở Hưu đến bái kiến.

Tên này bị điên à?

Trong mật thất long mạch, Lã Phụng Tiên và Sở Hưu đưa mắt nhìn nhau, đều thấy ngạc nhiên.

Có người tới gây chuyện với y là rất bình thường, nhưng có người dám tới gây chuyện với y bằng giọng điệu này, chẳng lẽ là kẻ ngốc?

Sở Hưu và Lã Phụng Tiên ra khỏi long mạch, thấy làn sương đen vô biên bao phủ toàn bộ hoàng thành Đông Tề.

Ma khí che khuất bầu trời, còn ngưng tụ thanh một vương tọa hắc long, cực kỳ ngông nghênh lơ lửng trên không trung, Vô Thượng Thiên Ma ngồi xếp bằng trên đó.

Sở Hưu cau mày nói: “Ngươi là người phương nào?”

Vô Thượng Thiên Ma vung tay lên nói: “Cho dù bản tôn có nói ra danh hiệu, chắc loại tiểu bối như ngươi cũng chưa từng nghe nói.

Ngươi chỉ cần nhớ, bản tôn là cường giả Ma đạo đệ nhất thiên hạ từ xưa đến nay, vậy là đủ!”

Sở Hưu nhìn Vô Thượng Thiên Ma vẻ mặt kiêu ngạo, không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy.

Cường giả Ma đạo đệ nhất từ xưa đến nay? Hắn có hỏi Độc Cô Duy Ngã không?

Lúc này Vô Thượng Thiên Ma nhìn Sở Hưu, lại hài lòng gật nhẹ đầu.

“Thân thể trẻ tuổi võ đạo, khí huyết sung túc, đủ tư cách trở thành thân thể mới của bản tôn.

Tiểu bối, chủ động dâng thân thể của ngươi lên, bản tôn hứa với ngươi, tương lai bản tôn nghiên cứu được bí pháp trường sinh thân thể bất diệt, bản tôn sẽ tái tạo thân thể cho ngươi, trở thành người thứ hai trường sinh bất diệt trên cõi đời này!”

Sở Hưu nhìn Vô Thượng Thiên Ma như nhìn thằng ngốc, tên này chui đâu ra vậy?

Đối phương có thể dùng thân thể nguyên thần đơn thuần thể hiện được uy thế sánh ngang Võ Tiên, chắc chắn không phải kẻ ngu.

Nhưng nếu không phải kẻ ngu sao lại nói ra những lời như vậy? Không phải ngốc thì cũng là điên.

Còn bất tử bất diệt, còn trường sinh, đang chơi trò trẻ con hay sao?

Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đứng trên đỉnh cao bao lâu như vậy vẫn không tìm được đường, các chí cường giả cửu trọng thiên như Đạo Tôn còn phải khổ sở truy tìm, ngươi nói ngươi nghiên cứu ra được? Đang đùa hay sao?

Sở Hưu cũng chẳng muốn nói nhảm với hắn, lạnh lùng trả lời: “Rốt cuộc ngươi là thứ gì? Không cần phải nói, sau khi bắt được ngươi ta sẽ chậm rãi nghiên cứu!”

Sắc mặt Vô Thượng Thiên Ma lập tức tối sầm lại: “Ngươi dám nói bản tôn là thứ gì”

Câu này có vẻ không đúng, Lã Phụng Tiên đứng dưới quan chiến lại thiếu chút nữa bật cười.

Hắn không hề lo lắng cho Sở Hưu, nếu Sở Hưu không giải quyết được cái tên kỳ quái này, hắn đã không phải là Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận