Côn Luân Ma Chủ

Chương 831: Lão thiên sư 1



,

Long Hổ Sơn cảnh sắc hùng vĩ tráng lệ, thân là thế lực đứng đầu Đạo môn, lúc thường người tới Thiên Sư Phủ cũng không ít.

Trong đó có khách hành hương tới dâng hương, cũng có võ giả tán tu tới chiêm ngưỡng.

Thiên Sư Phủ vẫn mở cửa tiếp đón những người này, đương nhiên người tiếp đãi chỉ là một số đạo sĩ ngoại môn bình thường mà thôi, đệ tử Thiên Sư Phủ chân chính đều đang tu luyện trong nội môn.

Dạ Thiều Nam lên Thiên Sư Phủ không phải theo đường núi bình thường mà đi dọc vách núi cạnh đường, từng bước đạp lên không trung, từng bước lên cao, hết sức thần dị.

Chẳng qua đây là do Dạ Thiều Nam cũng muốn tiện đường ngắm phong cảnh, nếu không muốn bay thẳng lên cũng không phải việc khó khăn gì với Dạ Thiều Nam.

Lúc này trên con đường núi, một số võ giả thấy thân hình Dạ Thiều Nam, không khỏi giật mình.

Đối với những võ giả cấp thấp cùng người bình thường như bọn họ, hành động của Dạ Thiều Nam lúc này đã chẳng khác nào thần tiên.

Bọn họ không nhận ra Dạ Thiều Nam, nhưng một số võ giả canh giữ trên đường núi không phải là hạng kiến thức nông cạn. Đám đệ tử này lập tức sơ tán mọi người trên Long Hổ Sơn, đồng thời phái người tới báo cho lão thiên sư.

Lúc này Dạ Thiều Nam không quan tâm tới đám đệ tử Long Hổ Sơn, nói chính xác hơn là hắn không đặt sự chú ý trên người bọn họ.

Đối với Dạ Thiều Nam hiện tại, hắn chỉ quan tâm tới hai chuyện, cảnh sắc thanh nhã trên Long Hổ Sơn này cùng lão thiên sư.

Nếu nói tới truyền thuyết, vị lão thiên sư của Thiên Sư Phủ chính là truyền thuyết sống.

Nghe nói lão thiên sư sống đã rất lâu, thậm chí hắn từng thấy Độc Cô Duy Ngã.

Lâu đến mức hắn đã mấy lần giao chức vị thiên sư ra, thế nhưng thiên sư tân nhiệm còn chết sớm hơn hắn, hắn chỉ có thể lần lượt nhận lại vị trí thiên sư, lại bồi dưỡng người thừa kế thiên sư mới.

Ngày trước khi Độc Cô Duy Ngã suất lĩnh Côn Luân Ma Giáo hùng bá thiên hạ, lão thiên sư có lẽ chỉ là một tiểu đạo sĩ vừa bước vào đời. Có điều hắn thật sự từng gặp Độc Cô Duy Ngã, thậm chí khoa trương hơn một chút, có nói lão thiên sư cũng Độc Cô Duy Ngã là người cũng không vấn đề gì.

Đương nhiên lão thiên sư xưa nay chưa từng thừa nhận điểm này, dùng lời tự giễu của lão thiên sư mà nói, hắn đúng thật cũng thời đại với Độc Cô Duy Ngã, có điều không phải là người, sâu kiến còn tạm được.

Thời điểm đó, hắn đứng trước Độc Cô Duy Ngã cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Nhưng năm trăm năm qua đi, Độc Cô Duy Ngã đã không rõ tung tích, chỉ còn lưu truyền trong truyền thuyết trên giang hồ, còn vị lão thiên sư này thân thể vẫn rất cứng rắn, thậm chí lúc rảnh rỗi buồn chán còn ra ngoài dạy dỗ các đệ tử. Trương Thừa Trinh không ít lần nhận được chỉ điểm của lão thiên sư.

Năm trăm năm này, lão thiên sư chưa từng đứng trên đỉnh cao nhất của giang hồ, xa thì có Độc Cô Duy Ngã, gần thì có Quân Vô Thần môn chủ Thiên Môn cùng Chung Thần Tú thiên chủ Tự Tại Thiên. Giữa thời gian đó còn có vô số người tài hoa tuyệt thế.

Nhưng năm trăm năm này, lão thiên sư vẫn luôn là người có tư cách đánh cờ cùng những người đỉnh cao trong thiên hạ. Kết quả giờ năm trăm năm đã qua, giang hồ đời nào cũng có nhân tài, số người đủ tư cách đứng trên đỉnh phong giang hồ đánh cờ tầng tầng lớp lớp; chỉ duy nhất một người vẫn đứng yên tại đó không hề suy chuyển, chính là lão thiên sư.

Dạ Thiều Nam cũng lão thiên sư là hàng xóm, nhưng trước nay hắn chưa từng quen biết lão thiên sư.

Đến cảnh giới bọn họ, không có lòng tin tuyệt đối thường sẽ không động thủ.

Đương nhiên đó chỉ là Dạ Thiều Nam. Theo lão thiên sư thấy, hắn đã tới tuổi này rồi, chuyện trừ ma vệ đạo nên giao cho người trẻ tuổi làm việc, hắn chỉ phụ trách trồng hoa, dạy dỗ đệ tử một chút là được.

Đi thẳng tới trước cửa Thiên Sư Phủ, trước cửa Thiên Sư Phủ vốn rất náo nhiệt lúc này đã hoàn toàn phong tỏa, không thấy một bóng người.

Dạ Thiều Nam đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, vãn bối đời sau muốn mời lão thiên sư chỉ giáo.”

Mặc dù lão thiên sư nói mình là vãn bối xin chỉ giáo nhưng trong giọng điệu hắn không hề có ý nhờ người ta chỉ giáo.

Hơn nữa ngay khi hắn vừa dứt lời, trước cửa Thiên Sư Phủ lập tức lóe lên ánh chớp và tiếng sấm, dẫn đắt mây dông trên bầu trời, khiến toàn bộ Thiên Sư Phủ được bao phủ trong lực lượng lôi đình.

Bên trong Thiên Sư Phủ, vài tông sư võ đạo tụ tập ở đó, một đạo sĩ trung niên trong đó sắc mặt nghiêm nghị. Hắn mặc đạo bào màu xám đen, dưới hàm để ba chòm râu dài, dáng vẻ vô cùng uy nghiêm.

Người này chính là vị tạm thời thay thế lão thiên sư tiếp quản Thiên Sư Phủ, Ngự Tiêu Chân Nhân - Trương Đạo Linh. Hắn làm việc trầm ổn, công chính minh bạch, thanh danh trong Thiên Sư Phủ rất tốt.

Lúc này đối mặt với Dạ Thiều Nam, trong lòng Trương Đạo Linh cũng không năm chắc.

“Sư huynh, Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận có thể chống được Dạ Thiều Nam không? Chúng ta mau gọi lão thiên sư tới đi.” Một tông sư võ đạo lo lắng nói.

Trương Đạo Linh nhìn hắn một cái nió: “Ngăn không được cũng phải ngăn! Chuyện gì cũng tới làm phiền lão thiên sư, vậy Thiên Sư Phủ còn cần chúng ta làm gì?”

Võ giả kia lập tức bị lời của Trương Đạo Linh làm cho á khẩu.

Nhưng đúng lúc này, Dạ Thiều Nam lại đột nhiên hành động.

Hắn bước ra một bước, không hề phòng ngự, chẳng ngờ lại chủ động bước vào Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận.

Chỉ trong chốc lát, vô số Thần Tiêu Lôi Đình điên cuồng đánh về phía Dạ Thiều Nam.

Nhưng Dạ Thiều Nam chỉ nhẹ nhàng giơ một ngón tay điểm nhẹ một cái, vô số sấm chớp tan biến giữa không trung, mây giông bắt đầu tiêu tán, cứ như trước nay chưa từng xuất hiện.

Trong Thiên Sư Phủ, mọi người đồng loạt hít một hơi lạnh.

Đây là đại trận hộ sơn Cửu Thiên Thần Tiêu Ngự Lôi Đại Trận của Thiên Sư Phủ, cho dù cường giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường cũng không chống đỡ nổi. Thế nhưng trước mặt Dạ Thiều Nam, nó thậm chí không chịu nổi một đòn.

“Đây là uy lực của Bổ Thiên Tâm Kinh?” Trương Đạo Linh vẻ mặt kinh ngạc nói.

Dạ Thiều Nam bế quan lĩnh ngộ Bổ Thiên Tâm Kinh, chuyện này toàn bộ giang hồ đều biết, thậm chí mọi người còn hiểu khá rõ về công pháp này.

Bái Nguyệt Giáo thân là đại phái đệ nhất Ma đạo, thế nhưng công pháp lại tên là Bổ Thiên Tâm Kinh. Cái tên này tuy cực kỳ giống với tông môn Chính đạo, nhưng thực tế đây là một môn ma công chính thống.

Thế gian này không có thứ gì hoàn mỹ, cho dù thiên đạo cũng vậy.

Thiên đạo năm mươi, đại diễn bốn chín.

Một trốn mất này đại biểu cho thiên đạo không hoàn chỉnh, Bổ Thiên Tâm Kinh của Bái Nguyệt Giáo không thật sự tu bổ thiên, mà là bổ sung thiên đạo thiếu hụt!

Dùng sức người trộm lấy lực lượng thiên địa, sau khi bổ thiên ta sẽ thành thần!

Đương nhiên đối với quy tắc của toàn bộ thiên địa này, ngươi có thành thần hay không cũng chẳng ảnh hưởng máy tới thiên địa. Nhưng trộm cắp lực lượng thiên địa chính là hành động nghịch thiên, kẻ không tôn kính thiên đạo chính là ma!

Một chỉ điểm ra, Dạ Thiều Nam đã khống chế toàn bộ thiên địa này, nhẹ nhàng phá tan đại trận hộ sơn của Thiên Sư Phủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận