Côn Luân Ma Chủ

Chương 1522: Không có manh mối 2

Cho nên nguồn thu nhập thật sự của Thương Ngô Quận chính là trao đổi đặc sản và hung thú với đám man tộc trong khu vực Nam Man.

Từ Phùng Sơn gật nhẹ đầu, thở dài một tiếng nói: “Vậy thì thử xem.”

Người khác mà được cấp trên ủy quyền như vậy, bỏ mặc cấp dưới làm việc, e là bọn họ nằm mơ cũng cười tới tỉnh.

Nhưng cấp trên là Sở Hưu, sao bọn họ lại thấy nhức cả hai hòn bi như vậy?

Trong Nam Anh Phủ, Kha Sát báo cáo tỉ mỉ động tĩnh của bộ lạc Hắc La trong thời gian vừa qua cho Sở Hưu.

Khi bộ lạc Hắc La giúp Sở Hưu tìm kiếm địa điểm mà y cần, bọn họ không hề lười biếng hay giở mánh lới gì.

Nhưng đám man tộc của bộ lạc Hắc La này chỉ thẳng thắn chứ không ngu ngốc.

Sau khi nhận được lực lượng cường đại như vậy đương nhiên bọn họ không thành thật bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình.

Cho nên trong thời gian vừa qua, ngoài chia ra một phần lực lượng giúp Sở Hưu tìm kiếm khu vực mà y cần, còn lại đều tiến đánh những bộ lạc có thù oán với bộ lạc Hắc La bọn họ hoặc những bộ lạc mà họ thấy ngứa mắt. Tất cả đều bị bọn họ gán mác thờ cúng tà thần, ra tay tiêu diệt.

Đương nhiên không đuổi tận giết tuyệt như trước mà làm theo lời Sở Hưu, có thể chiêu hàng thì chiêu hàng, có thể làm nô lệ thì đày xuống làm nô lệ, khó chơi quá thì trực tiếp giết chết.

Cho nên chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà quy mô của bộ lạc Hắc La đã tăng hơn gấp đôi.

Hơn nữa thời gian vừa qua bộ lạc Hắc La vẫn luôn chinh chiến cho nên số lượng chiến sĩ man tộc lĩnh ngộ được thiên địa nguyên khí càng ngày càng nhiều, khoảng vài chục người, bọn họ đều đang chờ được Sở Hưu ‘tặng quà’ của thần linh.

Bộ lạc Hắc La lớn mạnh tới nhường này, ngay Kha Sát cũng thấy kinh hãi, sợ Sở Hưu chơi quá đà.

Nhưng Sở Hưu lại hoàn toàn tự tin.

Chỉ có mình y mới biết cách tăng cường thực lực cho đám chiến sĩ man tộc này, hơn nữa ngoài Hắc Kiệt ra, khi thi triển nội lực chân hỏa trên những người khác, Sở Hưu còn thay đổi một chi tiết rất bé nhỏ.

Đây là thủ đoạn mấu chốt mà Sở Hưu lưu lại, nhưng tốt nhất là không có ngày phải dùng tới nó.

Thật ra đám người man tộc này rất hữu dụng, Sở Hưu cũng không muốn mất đi một tay chân tốt như vậy.

Nghe Kha Sát báo cáo xong, Sở Hưu bèn theo Kha Sát tới bộ lạc Hắc La.

Mới một tháng không gặp mà khí tức trên người Hắc Kiệt đã tăng cường thêm một chút, hiển nhiên hắn đã thích ứng với lực lượng hiện tại.

Thấy Sở Hưu đến, Hắc Kiệt cười ha hả nói: “Thần sứ đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi. Trong bộ lạc chúng ta lại có vài chiến sĩ lĩnh ngộ được lực lượng của thần linh, có thể nhận quà tặng.”

Khóe miệng Kha Sát giật một cái, đám người man tộc này nói năng đúng là thẳng thắn, cơ bản là nghĩ gì nói nấy.

Cho dù bọn họ thật sự hy vọng Sở Hưu có thể mang tới càng nhiều lực lượng cho bọn họ, nhưng cũng không thể nói toạc ra như vậy được.

Sở Hưu lại chẳng hề để ý, sau khi giúp người của bộ lạc Hắc La tăng cường thực lực, y lại bảo người của bộ lạc Hắc La dẫn y tới vị trí mà Ma Lợi Kha ghi lại.

Năm trăm năm trước, nơi này có một man tộc sinh sống. do nguyên nhân huyết thống nên hắn không phải người của bộ lạc nào, có thể nói là ‘tán tu’ hiếm thấy trong man tộc.

Cho nên lúc này năm trăm năm qua đi, nơi này đã không có bất cứ dấu vết sinh sống nào nữa.

Sở Hưu dựa theo tin tức trong ghi chép, so sánh địa hình nơi này, người của bộ lạc Hắc La không tìm sai chỗ, đúng là đây.

Lấy nơi này làm trung tâm, Sở Hưu lục soát trong phạm vi mười dặm nhưng vẫn không có thành quả gì, căn bản không có chút manh mối nào.

Tuy Sở Hưu cũng biết con đường xuống hạ giới sẽ không dễ gì tìm được, bằng không người của Phạm Giáo đã tìm ra manh mối từ lâu rồi.

Có điều bỏ bao công sức tìm kiếm mà vẫn không có thành quả gì, tuy Sở Hưu không tới mức chán nản nhưng tâm trạng cũng không tốt.

Mặc dù không có manh mối, nhưng Sở Hưu cũng không vội trở về.

Ma Lợi Kha thân là cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung, là cao tầng trong Phạm Giáo, chắc chắn tài liệu và manh mối mà hắn mang theo sẽ không có sai lầm. Nếu thật sự có sơ sót gì, vậy từ năm trăm năm trước Phạm Giáo đã có sai lầm.

Cho nên có thể nói chắc chắn trong tài liệu này đã bỏ sót thứ gì đó.

Phạm Giáo tìm kiếm tận năm trăm năm, đặc biệt là trong thời gian cuối cùng còn phái vị cung chủ Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung Ma Lợi Kha đích thân tìm kiếm, với trình độ ảo thuật của hắn, muốn lẻn vào giữa đám man tộc này cũng không tốn nhiều công sức.

Cho nên có thể nói người của Phạm Giáo và Sở Hưu đều tìm được tới nơi này, nhưng vẫn không có thành quả gì. Có điều khác với Phạm Giáo, ưu thế lớn nhất của Sở Hưu hiện giờ là y khống chế cả một bộ lạc lớn như bộ lạc Hắc La, có thể dùng họ để làm được rất nhiều việc.

Chuyện của man tộc, đương nhiên man tộc mới là người hiểu nhất.

Trong bộ lạc Hắc La, Sở Hưu gọi Hắc Kiệt tới hỏi: “Chuyện liên quan tới những tán tu trong man tộc các ngươi... loại chiến sĩ man tộc lạc đàn ấy, ngươi có hiểu rõ không?”

Hắc Kiệt gật đầu nói: “Đương nhiên là hiểu, thật ra những người này thường rất đáng thương.

Hoặc là bộ lạc bị người khác tiêu diệt, hoặc là phạm phải một số sai lầm không thể tha thứ nên bị trục xuất khỏi bộ lạc.

Sống một mình trong rừng cực kỳ gian nan, đặc biệt là những người không được tổ tiên và thần linh che chở.

Đương nhiên bọn họ tôn thờ ngụy thần, sẽ không được che chở.”

Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu, ta nói là nếu, bây giờ ngươi bị trục xuất khỏi bộ lạc, một thân một mình kiếm ăn ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, vậy ngoài chỗ ở của ngươi ra, nơi ngươi thường đến nhất là đâu?”

Hắc Kiệt gãi đầu, với đầu óc đơn giản của man tộc thì nghĩ chuyện này thôi cũng tốn công.

Dù sao khi còn trẻ tuổi hắn đã là chiến sĩ ưu tú nhất trong toàn bộ bộ lạc Hắc La, sau này còn lên làm tộc trưởng, sao lại nghĩ tới chuyện mình bị trục xuất khỏi bộ lạc được.

Lúc này Lục Phi từ bên ngoài đi tới nói: “Thần sứ đại nhân, ta có một ý tưởng.”

Tất cả các võ giả trong bộ lạc Hắc La đều được tăng cường thực lực, tuy Sở Hưu không tìm được phương pháp tăng cường thực lực của tế ti như Lục Phi, nhưng khi tiêu diệt những bộ lạc khác cô nàng cũng nhận được lợi ích gì đó, có thể thấy khí tức trên người Lục Phi đã mạnh hơn trước một chút.

Trên cổ cô nàng đeo thêm vài loại dây đeo xanh xanh đỏ đỏ, chắc là chiến lợi phẩm sau khi giết chết tế ti của các bộ lạc khác.

Đương nhiên đại đa số nam tử lần đầu nhìn thấy Lục Phi sẽ nhìn vào thân hình của cô nàng, bỏ qua những sợi dây đeo tỏa ra khí tức bất phàm này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận