Côn Luân Ma Chủ

Chương 1571: Bàn luận về võ đạo

Võ giả ở Lục Đô không biết cái gì là đạo, thậm chí bọn họ còn không biết cái gì là võ, bọn họ chỉ muốn sống, đây là bản tính, bản năng của con người.”

Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Lời của Thương thành chủ đã rất tiếp cận rồi.

Năm xưa người đứng đầu Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, cũng là đại ca kết nghĩa của ta đã từng nói, thật ra võ đạo chính là đạo nghịch thiên!

Thiên Nhân Hợp Nhất lần đầu tiên cảm giác lực lượng thiên địa, Võ Đạo Chân Đan mượn lực lượng thiên địa, Chân Hỏa Luyện Thần khống chế lực lượng thiên địa, lại tới Thiên Địa Thông Huyền, trực tiếp sử dụng lực lượng của bản thân thay đổi một khoảng thiên địa.

Tu luyện võ đạo nhìn như mỗi bước đều có liên quan tới thiên địa, nhưng trên thực tế lại là đi ngược lẽ trời, trộm lực lượng của thiên địa!”

Ngụy Thư Nhai chỉ vào Sở Hưu, rồi chỉ chính mình nói: “Ngươi ta sinh ra là người, trời sinh yếu đuối, kết quả bước từng bước một tới mức có thể lật tay dời núi, ngăn sông che biển, đây không phải đạo nghịch thiên thì là gì?

Tuy ngươi có rất nhiều võ đạo, nhưng ngươi chỉ cần lĩnh một điều là đủ. Lĩnh vực là khu vực hoàn toàn nằm trong khống chế của ngươi.

Thiên địa không cách nào chèn ép ngươi, quy tắc không cách nào trói buộc ngươi, trong lĩnh vực, ngươi chính là trời!

Ngươi lĩnh ngộ được điều này, cuối cùng ngươi sẽ diễn hóa thành lĩnh vực ra sao cũng không quan trọng, vì chắc chắn nó là đạo mà ngươi muốn đi theo.”

Sở Hưu như đang suy tư gật nhẹ đầu, những lời Ngụy lão nói là kinh ngạc cho Sở Hưu, cũng là một loại điểm hóa.

Từ trước tới nay, lực lượng của Sở Hưu luôn tăng trưởng nhanh chóng, sức chiến đấu vượt xa cảnh giới, nhưng về mặt võ đạo lại có phần bất ổn, đây chính là khiếm khuyết của y.

Thương Thiên Lương ở bên cạnh kinh ngạc nói: “Vị đại ca kết nghĩa của ngươi đúng là một nhân tài, nếu chưa chết, tương lai chắc chắn là đại nhân vật.”

ánh mắt Ngụy Thư Nhai lộ vẻ thương cảm, nhưng lại chỉ vào bản thân, đáp với giọng ngạo nghễ: “Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, bao gồm cả lão già ta, không ai tầm thường!”

Nói xong, Ngụy Thư Nhai mới trầm giọng nói: “Chỉ tiếc là bọn họ sinh sai thời đại mà thôi.”

Sở Hưu cũng gật nhẹ đầu, y hiểu cảm thụ của Ngụy Thư Nhai.

Hơn ba trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo mới bị hủy diệt hơn hai trăm năm, uy thế của Chính đạo đang ở ngưỡng đỉnh phong, ngay cả Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo cũng chưa ra đời, toàn bộ Ma đạo không gượng dậy nổi.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma sinh ra trong thời đại đó, mặc cho họ có tài hoa kinh người tới đâu đi nữa, cũng không cách nào ngăn cơn sóng dữ.

Nếu bọn họ sinh ra vào hiện tại, cũng có thể trở thành kiêu hùng Ma đạo.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị trở lại bế quan, Từ Phùng Sơn đột nhiên hốt hoảng chạy vào, cầm tin tức kinh hãi nói: “Đại nhân, Diệp Duy Không sắp tới!”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đã xác định rồi?’

Từ Phùng Sơn gật đầu lia lịa nói: “Diệp Duy Không đã sắp tuần tra xong Lăng La Quận, chính hắn nói với người khác là chuẩn bị tới Thương Ngô Quận xem xem người giết chết Diệp Thiên Thanh là kẻ ra sao.

Hắn nói câu này ngay trước phủ quận trưởng của Lăng La Quận, rất nhiều võ giả đứng xem nghe được. Có lẽ mấy ngày sau bọn họ sẽ tới!”

Sở Hưu gật đầu nói: “Được, ta biết rồi!”

Từ Phùng Sơn sửng sốt, biết là thế nào? Biện pháp đâu.

Không đợi hắn mở miệng, Sở Hưu đã vung tay nói: “Chuyện này để ta giải quyết.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Từ Phùng Sơn không hỏi nốt câu cuối cùng, đành ôm một bụng lo lắng và do dự rời khỏi.

Sở Hưu cau mày gõ bàn một cái, Diệp Duy Không này đúng là nhỏ nhen, chẳng phải y chỉ giết một võ giả thủ hạ cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của hắn à, sao còn không chịu bỏ qua.

Đương nhiên nếu những người khác nghe được câu này của Sở Hưu, chắc sẽ chửi y nát mặt.

Hàn Giang Thành có bao nhiêu cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cho ngươi giết?

Sở Hưu còn chưa đủ mạnh để đối đầu với cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Bây giờ đã hơn một tháng, không biết bên phía Viên Cát đại sư ra sao rồi.

Sở Hưu trực tiếp đi tới hạ giới, nhưng y vừa ra khỏi Nam Man đã thấy Viên Cát đại sư và Gia Cát Thanh Sơn, Triều Hoàng đang bận rộn ở Nam Man.

Đương nhiên Vô Căn Thánh Hỏa không được dẫn thẳng tới con đường nối hai thế giới mà ở một phân đường gần đó.

Khi Sở Hưu tới nơi, vừa vặn thấy được một đại trận do bạch ngọc dựng thành, ngọn lửa màu bạc bốc lên, xông thẳng tới chân trời, chính là Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn.

“Các ngươi đã thành công?”

Thấy Sở Hưu đến, Gia Cát Thanh Sơn gật nhẹ đầu, Viên Cát đại sư vừa định tới báo công, Triều Hoàng đã không nhịn được nói: “Thành công đã nói cho ngươi biết, còn cần ngươi tự đến xem à?

Mới thành công một nửa thôi, tuy dẫn được Vô Căn Thánh Hỏa tới đây nhưng bảo vật do thiên địa tạo thành này đúng là quá bá đạo, sau khi đưa tới chỉ giữ được tám phần mười lực lượng.

Gia Cát lão nhi kia có ý tưởng không sai, vận dụng băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn làm vật dẫn, đúng là có thể dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.

Nhưng tuy băng ngọc sinh ra trên đỉnh Côn Luân Sơn, nhưng nó không phải vật trời sinh, tuy dính chút khí tức của Vô Căn Thánh Hỏa nhưng không cách nào vận chuyển hoàn mỹ, tám phần mười lực lượng này cũng không giữ được bao lâu.

Chúng ta đã thử, nhiều nhất là ba ngày sau băng ngọc sẽ bị hòa tan triệt để, không có vật dẫn thích hợp thì đừng hòng dịch chuyển Vô Căn Thánh Hỏa.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đừng nói ba ngày, chỉ cần một ngày cũng đủ rồi.

Sở Hưu gọi riêng Viên Cát đại sư tới hỏi: “Kết nối tòa trận pháp này tới Đại La Thiên cần bao lâu?”

Viên Cát đại sư biết sự tình và kế hoạch của Sở Hưu ở Đại La Thiên, nghe vậy hắn lập tức giật mình sau đó lại nói: “Hai ngày, ba ngày là đủ.

Trận pháp này là ba người chúng ta cùng thôi diễn ra, trận pháp dịch chuyển giữa hai thế giới đã có sẵn, một mình ta bày trận ở Đại La Thiên là được, chỉ hai ngày là được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, lại trở lại trong đại điện, nói với hai người Gia Cát Thanh Sơn và Triều Hoàng: “Hai vị tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, sau khi trận pháp hoàn thành lại đi nghiên cứu.”

Gia Cát Thanh Sơn không quan tâm nhún vai, dù sao y cũng bị ép phải tới, Sở Hưu bảo hắn làm gì thì hắn chỉ làm có vậy.

Nhưng Triều Hoàng lại tức tối nói: “Dựa vào đâu cơ chứ? Ngươi có biết ngay lúc mấu chốt này mà dừng lại sẽ lãng phí bao nhiêu linh cảm của ông đây hay không? Đừng tưởng ngươi là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo mà có thể khoa chân múa tay ở đây, phương diện trận pháp này, chưa tới phiên ngươi chỉ huy!”

Sở Hưu nhìn Triều Hoàng lạnh lùng nói: “Nhớ cho kỹ, đây không phải đề nghị, mà là mệnh lệnh!

Ngoài ra, ta rất ghét người khác tự xưng ông đây trước mặt ta!”

Triều Hoàng bị ánh mắt của Sở Hưu làm cho giật nảy mình, nhưng hắn vẫn cứng đầu nói: “Sao nào? Ngươi định giết ta hay sao? Triều Hoàng ta cái gì cũng sợ, chỉ duy nhất không sợ chết thôi!”

Sở Hưu cười lạnh nói: ”Không sợ chết? Thế gian này không có ai không sợ chết!

Ngươi muốn nghiên cứu trận pháp, vậy thì phải còn sống mới có thể nghiên cứu được. Chết đi rồi ngươi xuống địa phủ đàm luận trận pháp với Diêm La Vương hay sao?

Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi muốn chết ta cũng giúp ngươi một tay. Dù sao trên giang hồ, không phải chỉ có mình ngươi là tông sư trận đạo!”

Không ai không sợ chết, triều hoàng có kiêu ngạo ngông nghênh đến đâu đi nữa cũng có thể thấy được một luồng sát ý trong mắt Sở Hưu, một luồng sát ý chân chính.

Cho nên cuối cùng hắn đành xám xịt rời khỏi, không dám khiêu khích Sở Hưu tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận