Côn Luân Ma Chủ

Chương 1964: Khinh người quá đáng!

Đợi sau khi người của Huyền Thiên Cảnh phá hủy tất cả tượng thần của Thiên Sư Phủ, ánh mắt Tất Du Trần nhìn lão thiên sư cũng mang vẻ kinh ngạc.

Lão già này nhịn giỏi thật, đã tới mức này rồi mà hắn vẫn không ra tay.

Vốn Tất Du Trần còn định giết vài người lập uy, nhưng bây giờ không ai nhảy ra, hắn cũng ngại ra tay giết người.

Cho nên Tất Du Trần chỉ cười lạnh hai tiếng rồi vung tay dẫn người của Huyền Thiên Cảnh nghênh ngang rời khỏi.

Sau khi người của Huyền Thiên Cảnh đi khỏi, mọi người của Thiên Sư Phủ mới bắt đầu chửi bới, có vài người thậm chí còn khóc nức nở: “Lão thiên sư, bọn chúng ức hiếp người ta quá đáng!

Thiên Sư Phủ ta đã bao giờ phải ủy khuất như vậy? Tông môn của Đại La Thiên thì sao? Bị đâm một đao cũng chỉ là hai lỗ thủng? Cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!”

Thân là thế lực đứng đầu Đạo môn nhiều năm, xưa nay các đệ tử Thiên Sư Phủ luôn thận trọng mà vẫn giữ khí thế.

Hôm nay bọn họ nói ra những lời này, có thể thấy rốt cuộc bọn họ phẫn nộ tới mức nào.

Lão thiên sư âu sầu nói: “Bị đâm một đao cũng chỉ là hai lỗ thủng? Tỉnh táo một chút đi, các ngươi tưởng Huyền Thiên Cảnh sẽ cho chúng ta cơ hội đâm đao hay sao?”

“Vậy chúng ta nên làm thế nào? Cứ nhịn như vậy à?”

Lão thiên sư thở dài một cái nói: “Ta tới nhờ Tam Thanh Điện chủ trì công bằng vậy, nếu thật sự không được, chỉ có thể tới tìm vị Sở giáo chủ kia.”

Thật ra trong lòng lão thiên sư đã có một suy đoán mơ hồ.

Huyền Thiên Cảnh dám ngang nhiên gây chuyện như vậy, không để ý tới quy củ đã định sẵn từ trước, quá nửa là sau lưng bọn chúng có sự ủng hộ của Tam Thanh Điện, mình có tới cũng vô dụng.

Nhưng lão thiên sư vẫn muốn thử một phen, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn tới tìm Sở Hưu.

Tất Du Trần không hiểu Sở Hưu, hắn nghĩ về Sở Hưu quá đơn giản.

Hắn tưởng Sở Hưu chỉ có hai lựa chọn thỏa hiệp và không thỏa hiệp, trên thực tế Sở Hưu sẽ chỉ lựa chọn cách thứ ba.

Lão thiên sư hiểu rất rõ Sở Hưu, Sở Hưu sẽ tuyệt đối không giao đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung ra. Bao năm qua, căn bản là không có ai cướp được đồ từ tay Sở Hưu.

Cho nên một khi lão thiên sư tới nhờ Sở Hưu, hậu quả đã được định sẵn.

Dẫn Côn Luân Ma Giáo đi vào Tây Sở, có thể nói Thiên Sư Phủ đã bị cột chặt vào chiến xa của Côn Luân Ma Giáo, võ lâm Tây Sở cũng dấy lên từng đợt gió tanh mưa máu.

Lão thiên sư không bài xích Sở Hưu, nhưng hắn không muốn vì Thiên Sư Phủ mà khiến võ lâm Tây Sở dính phải nhân quả lớn như vậy.

...

Trước cửa Thiên Sư Phủ, lão thiên sư đã đợi một canh giờ.

Phương Dật Chân tính cách tương đối tự do hoạt bát, không như Hứa Quy Sơn, đứng cả ngày mà chẳng nói một câu, cho nên chuyện tiếp đón này đều do hắn làm.

Thấy lão thiên sư đứng yên ở đó, Phương Dật Chân không khỏi khuyên nhủ: “Lão thiên sư, về đi, bọn sư tổ đều bế quan rồi, sẽ không gặp ngươi đâu.”

Lúc nói câu này, Phương Dật Chân cũng thấy hơi xấu hổ.

Hắn biết rốt cuộc Tam Thanh Điện có ý gì, chuyện mà Huyền Thiên Cảnh đã làm chính là theo ý Tam Thanh Điện, nên làm sao bọn họ lại gặp lão thiên sư cho được?

Nhìn ông lão tuổi tác đã hơn năm trăm này, thậm chí còn lớn tuổi hơn một số vị Võ Tiên trong Tam Thanh Điện, bây giờ lại phải cô độc đứng chờ ở đây, bộ dạng khiến cả Phương Dật Chân cũng cảm thấy xót xa.

Hắn không tán thành cách làm này của Tam Thanh Điện.

Nếu các ngươi muốn đạo tàng trong tay Sở Hưu, cho dù trực tiếp ra tay cướp đoạt, đại chiến một trận với đối phương cũng được.

Bá đạo như vậy vẫn tốt hơn âm thầm dùng quỷ kế bỉ ổi mượn tay người khác.

Phương Dật Chân luôn cảm thấy đây không phải tác phong của Tam Thanh Điện.

Lão thiên sư cười khổ nói: “Là không gặp được hay không muốn gặp? Lời hứa của Tam Thanh Điện ngày trước bây giờ lại không tính à?”

Phương Dật Chân suy nghĩ.

Tuy hắn là Võ Tiên, nhưng vẫn là đệ tử tiểu bối trong Tam Thanh Điện, không có quyền lên tiếng trong chuyện này.

Thấy biểu cảm của Phương Dật Chân, lão thiên sư đã hiểu.

“Ài!”

Thở dài một tiếng, lão thiên sư chắp tay với Phương Dật Chân nói: “Nếu đã vậy, mời tiểu hữu chuyển lời cho chư vị chân nhân của Tam Thanh Điện, Thiên Sư Phủ ta chỉ cần công bằng mà thôi.”

Sau khi nói xong, thân hình tiêu điều của lão thiên sư rời khỏi.

Sau khi ra ngoài Tam Thanh Điện, đám người Trương Thừa Trinh đang đợi bên ngoài.

Thấy bộ dạng của lão thiên sư, bọn họ đã biết kết quả ra sao.

Trương Thừa Trinh trầm giọng nói: “Lão thiên sư, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Thân hình tiêu điều lưng còng của lão thiên sư ưỡn thẳng, trên trán không còn vẻ hiền lành thuận mắt nữa, ngược lại để lộ một luồng sát khí.

“Nếu Tam Thanh Điện không thể trả lại công bằng cho chúng ta, vậy chúng ta sẽ tự tìm lại công bằng!

Tới Côn Luân, dẫn Ma Giáo vào Tây Sở!

Để Côn Luân Ma Giáo hùng bá giang hồ thì đã sao? Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm cũng chưa từng ức hiếp chúng ta như vậy!”

Đã lâu rồi không ai thấy bộ dạng này của lão thiên sư.

Từ mấy trăm năm trước, khi tình hình trên giang hồ hoàn toàn ổn định, lão thiên sư cũng dần có thanh danh đệ nhất Đạo môn hạ giới, hắn đã bắt đầu bế quan ẩn cư trong Long Hổ Sơn, rời xa thế giới bên ngoài.

Hôm nay hắn thể hiện bộ dạng hung ác này, trừ Khánh đạo nhân luôn đi theo bên cạnh lão thiên sư, các đệ tử Thiên Sư Phủ khác đều chưa từng chứng kiến.

Trong phân điện của Côn Luân Ma Giáo ở Nam Man, Sở Hưu còn đang suy nghĩ kết quả bói toán của Huyền Thành chân nhân. Lúc này lại có đệ tử Côn Luân Ma Giáo vào bẩm báo, nói là lão thiên sư tới thăm. Chuyện này khiến Sở Hưu kinh ngạc.

Ai đến thì y cũng nghĩ ra được, nhưng lão thiên sư thì trừ phi có chuyện bắt buộc, hầu như hắn không bao giờ rời khỏi sau núi của Thiên Sư Phủ, sao lại chủ động tới Nam Man tìm y?

“Mau mời vào.”

Lão thiên sư vừa vào đã trực tiếp thi lễ với Sở Hưu, trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, Thiên Sư Phủ ta đồng ý trả bất cứ giá nào, mời Côn Luân Ma Giáo đi vào Tây Sở, đòi lại công bằng cho Thiên Sư Phủ chúng ta!”

Sở Hưu vội vàng nâng lão thiên sư dậy, nghi hoặc nói: “Lão thiên sư, có chuyện gì thế? Bây giờ bên Tây Sở giới Đạo môn đang là mạnh nhất, sao ngươi còn tới nhờ ta đòi lại công bằng?”

Lão thiên sư cười khổ một tiếng, thuật lại mọi chuyện cho Sở Hưu.

Đương nhiên lão thiên sư cũng rất khôn khéo, hắn không nói ra suy đoán của mình. Nếu nói Huyền Thiên Cảnh làm vậy là nhắm vào Sở Hưu, như vậy sẽ giống hắn đang bắt ép Sở Hưu.

Sở Hưu không phải kẻ ngốc, mình không cần nói điều này ra thì Sở Hưu cũng tự hiểu được mấu chốt trong chuyện này.

Quả nhiên sau khi nghe xong, ánh mắt Sở Hưu lập tức lóe lên vẻ lạnh lùng.

Y thật sự không ngờ, thế lực cấp bậc Tam Thanh Điện rồi mà còn chơi thủ đoạn bỉ ổi này.

Bất luận chuyện này là Huyền Thiên Cảnh chủ động hay là theo ý của Tam Thanh Điện, hiển nhiên Tam Thanh Điện ngầm đồng ý chuyện này.

Cho nên tiếp theo y phải đối mặt không chỉ với Huyền Thiên Cảnh mà là cả Tam Thanh Điện.

Sở Hưu không có lý do cự tuyệt chuyện này.

Không chỉ vì Huyền Thiên Cảnh vốn là nhắm vào y, mà vì đây là cơ hội để quang minh chính đại nhúng tay vào khí vận Tây Sở.

Trong tam quốc đương thời, Bắc Yên đã chỉ nghe lệnh Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu cũng nhúng tay vào một bộ phận khí vận của Đông Tề.

Lại thêm Tây Sở, có thể nói phân nửa khí vận dưới hạ giới đã thuộc về y.

Nghĩ tới đây, gương mặt Sở Hưu nở nụ cười: “Lão thiên sư cứ yên tâm, võ giả hạ giới ta không phải dễ ức hiếp như vậy đâu. Thánh Giáo ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận