Côn Luân Ma Chủ

Chương 1607: Phá kiếm!

Chỉ trong chớp mắt, phương viên trăm trượng xung quanh Vũ Văn Phục, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng trở nên võ công sắc bén, bất cứ lực lượng nào được Vũ Văn Phục điều khiển đều hóa thành kiếm sắc chém về phía Sở Hưu.

Một kiếm xuất ra, kiếm vực hình thành.

Chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của bọn họ không bao hàm bất cứ thuộc tính nào khá, đại đạo chí giản, kiếm đạo chi phái hắn là phát huy sự sắc bén của kiếm đạo tới cực hạn.

Sâu trong kiếm vực vô biên bao phủ, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu lại bộc phát ra một luồng lực lượng sắc bén càng cường đại hơn.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết dung hợp hoàn mỹ, lưỡi đao vặn vẹo quy tắc, xé rách lĩnh vực, phá tan kiếm khí bay lượn tứ tán trong đó.

Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng chấn động mạnh mẽ lan tỏa, thậm chí khiến trận pháp xung quanh cũng phải vận chuyển tới cực hạn.

Hiên Viên Vô Song ngồi bên dưới sắc mặt tái nhợt thấy cảnh này lại càng tái nhợt, thậm chí vẻ mặt không thể tin nổi.

Mới cách lúc hắn giao thủ với Sở Hưu lần trước bao lâu, vì sao lực lượng của tên Sở Hưu kia lại tăng cường nhanh như vậy?

Sắc mặt Vũ Văn Phục cũng có chút biến hóa.

Tuy hắn là người cuồng ngạo nhưng mỗi khi xuất thủ đều sử dụng toàn lực, đây là thói quen của hắn, cũng là phương thức chiến đấu của chi phái của hắn.

Nếu vì khinh địch mà dẫn tới thất bại, sẽ là sỉ nhục lớn nhất đối với kiếm trong tay hắn, đối với chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn của hắn.

Kết quả, cho dù như vậy tên Sở Hưu trước mắt vẫn giao chiến ngang tay với hắn, thậm chí lực lượng cường đại từ trường kiếm truyền lại khiến hắn cảm nhận được lực lượng cơ thể của đối phương thậm chí còn mạnh hơn mình!

Trường kiếm trong tay Vũ Văn Phục xoay chuyển, chớp mắt đã phân hóa thành ngàn vạn luồng kiếm ảnh, bay lên giữa không trung.

Lực lượng trên mỗi kiếm ảnh đều như chân thực, mỗi kiếm ảnh đều sắc bén vô song.

Tuy kiếm đạo của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng trình độ đao đạo của Sở Hưu cũng không kém hơn Vũ Văn Phục.

Hơn nữa về mặt lực lượng nội tình, thậm chí y còn hơn Vũ Văn Phục một bậc. Dù sao bây giờ Sở Hưu ngoài không có lĩnh vực, những mặt khác không khác gì cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Phá Trận Tử chém ngang xuống, nhưng không phải chém về phía Vũ Văn Phục mà chém lên mặt đất.

Lực lượng đao mang cường đại rót xuống dưới đất, cho dù sân tỷ võ có trận pháp của Lăng Tiêu Tông cũng không cách nào ngăn cản luồng lực lượng này.

Chỉ trong chớp mắt, như có động đất, đao mang cường đại từ dưới đất chui lên, bao phủ lấy Vũ Văn Phục vào trong!

Thất Đại Hạn... Diệt Địa!

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu sử dụng Diệt Địa sau khi học được ở Hoàng Thiên Các, lần đầu tiên sử dụng, đúng là uy lực kinh khủng hơn so với lúc y nắm giữ Phá Hải.

Một lăng thiên, một diệt địa.

Kiếm ảnh từ trên giáng xuống va chạm với đao mang từ dưới đánh lên, lực lượng chấn động cường đại thậm chí ngưng tụ thành cơn bão càn quét xung quanh, nếu không có trận pháp bảo vệ thậm chí dễ dàng đánh xuyên qua cả Lăng Tiêu Tông.

Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Diệt Địa trong Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn? Thú vị, không ngờ tiểu tử này lại tu luyện thứ tà công đó, không sợ nhân quả dính tới người ư.”

Trong Đại La Thiên, Thôn Thiên Diệt Địa Thất Đại Hạn cũng rất nổi tiếng, nhưng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Hơn nữa truyền thuyết quá khủng khiếp, lại thêm mấy môn Thất Đại Hạn còn sót lại đều ở chỗ các tông môn đứng đầu, bọn họ không thiếu công pháp, đương nhiên không tu luyện thứ này. Không ngờ hôm nay lại thấy được nó trên người Sở Hưu.

Lúc này ở giữa sân, cơn bão bụi đã tan, Vũ Văn Phục sắc mặt âm trầm nói: “Thật không ngờ, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi. Trong truyền nhân của Cổ Tôn không mấy ai chuyên tu đao đạo, rốt cuộc ngươi là truyền nhân của ai? Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, có thể ép ta tới mức...”

Vũ Văn Phục còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã đưa hai tay ra kết ấn, ma khí tinh thuần tản ra quanh người y, chỉ chớp mắt sau trời khóc đổ mưa máu hàng lâm, bàn tay ma khí khổng lồ trực tiếp xé rách hư không, chộp về phía Vũ Văn Phục.

Sở Hưu không rảnh rỗi nghe Vũ Văn Phục lẩm bẩm, có thời gian dùng miện thì trực tiếp động đao chẳng tốt hơn sao?

Bàn tay ma thần khổng lồ từ trên không giáng xuống, Vũ Văn Phục hoảng sợ vung trường kiếm trong tay tạo ra ánh sáng ngập trời đánh về phía bàn tay ma thần, dùng phong mang kiếm đạo đấu cứng với lực lượng của Đại Bi Chú.

Nhưng ngay lúc này trong tay Sở Hưu lại bộc phát ma khí, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn liên tiếp bắn ra, nhưng nửa đường lại huyễn hóa thành sáu mũi, chín mũi, vô số Diệt Tam Liên Thành Tiễn!

Khí tức mỗi mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn đều cực kỳ chân thật, lực lượng tịch diệt trên đó như muốn ăn mòn tất cả mọi lực lượng.

Chiêu này của Sở Hưu khiến tất cả mọi người ở đây giật nảy mình, không ngờ Sở Hưu với con đường võ đạo cương mãnh bá đạo tới cực điểm lại có thể sử dụng ảo thuật khủng khiếp như vậy.

Lệnh Hồ Tiên Sơn trên khán đài bỗng nhíu mày, Tần Bách Nguyên nhìn sang hắn nói: “Ngươi nhận ra loại ảo thuật này?”

Lệnh Hồ Tiên Sơn gật đầu nói: “Từng được chứng kiến, ngưng ảo thành thật, một lão bằng hữu Phạm giáo từng thi triển, đúng là cực kỳ khủng khiếp, thậm chí ta cũng không nhận ra thật giả của loại ảo thuật này.”

“ồ? Khi ngươi còn ở cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, ngươi không địch nổi đối phương?” Tần Bách Nguyên hơi kinh ngạc.

Lệnh Hồ Tiên Sơn lắc đầu nói: ”Đương nhiên là địch được, ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!

Lúc trước ta đã nói với hắn, nghiên cứu ảo thuật có thật đến đây vẫn chỉ là giả, chỉ có lực lượng bản thân mới là duy nhất.

Đáng tiếc, hắn quá cố chấp, chính nhờ sự cố chấp đó nên hắn mới có thể tu luyện ảo thuật tới mức xuất thần nhập hóa, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa hắn vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước.

Trước đây không lâu vị lão bằng hữu kia còn tham gia tỷ võ của Lăng Tiêu Tông ta, bây giờ đã trở lại Phạm Giáo ở Tây Vực.

Chỉ có điều vì sao tên Sở Hưu này lại biết công pháp của hắn? Chẳng lẽ chi phái của hắn có quan hệ nhân quả gì với Phạm Giáo hay sao?”

Lệnh Hồ Tiên Sơn còn đang nghi hoặc, còn lúc này Vũ Văn Phục lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Hắn không nhìn ra những mũi tên này là thật hay giả.

Rõ ràng những mũi tên này từ thật hóa giải ngay trước mắt hắn, nhưng rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả, hắn thật sự không phân biệt được.

Mắt thấy những mũi tên mang theo lực lượng tịch diệt kia đã bắn tới trước mặt, một khắc sau, Vũ Văn Phục đột nhiên cắn răng, trong lỗ chân lông của hắn từng luồng khí huyết lan tỏa.

Những luồng khí huyết mắt thường không thể thấy nhưng lại sắc bén tới cực điểm, tỏa ra một luồng kiếm khí mơ hồ, xé rách tất cả mọi người lực lượng trước mặt, thậm chí những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn kia cũng bị phá hủy.

Kiếm đạo của Vũ Văn Phục đã được tu luyện vào tận xương cốt, toàn bộ thân để đều có thể cô đọng thành kiếm khí sắc bén vô cùng!

Nhưng sau khi kiếm khí đỏ máu tiêu tán, phá hủy tất cả những mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn, trong lòng Vũ Văn Phục lại trầm xuống.

Vì hắn không cảm thấy có lực lượng nào cản trở, tất cả các mũi tên đều là giả!

Ầm, một tiếng nổ lớn lan tới, ba mũi Diệt Tam Liên Thành Tiễn dâng lên từ dưới chân Vũ Văn Phục, nổ lên người hắn, chớp mắt đã xé rách kiếm cương hộ thể, ngọn lửa diệt thế cũng bao phủ lấy hắn.

Lực lượng mất khống chế, sức mạnh của Đại Bi Chú đột nhiên tăng cường, bàn tay ma thần ầm ầm đánh xuống, Vũ Văn Phục lập tức hộc máu.

Lúc này thân hình Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt Vũ Văn Phục một cách quỷ dị, đao thứ nhất chém hắn hộc máu, đao thứ hai chém ra, cánh tay cầm kiếm của Vũ Văn Phục bắt đầu run rẩy, máu thịt rạn nứt.

Đợi tới khi Sở Hưu chém ra đao thứ ba, trường kiếm đã rời tay còn thân thể của hắn cũng bị đao này của Sở Hưu chém bay, va thẳng vào trận pháp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận