Côn Luân Ma Chủ

Chương 1577: Áp đảo hoàn toàn

Sở Hưu tiếp tục lắc đầu nói: “Thực lực không tệ, vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không lâu đã có thể kiểm soát lực lượng ổn định như vậy, rất hiếm thấy.

Nhưng đáng tiếc, đầu óc là thứ rất tốt mà ngươi lại không có.

Còn Thương Thiên Minh? Trời xanh đã chết, còn lập thương thiên sao được?

Một kẻ đáng thương bị người khác lợi dụng mà thôi. Hoàng Thiên Các có suy yếu, cũng không tới phiên ngươi quật khởi.”

“Muốn chết à!”

Hạ Hầu Cửu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng quanh người ngưng tụ lại một điểm, ầm ầm bộc phát như núi lửa!

Trọng kiếm được Hạ Hầu Cửu Tiêu nắm trong tay, trực tiếp chém xuống. Khoảnh khắc đó uy thế như phá núi mở đường, áp lực cường đại khiến cho không khí cũng phát ra tiếng nổ.

Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân Sở Hưu cũng bị luồng lực lượng đó làm cho từ từ rạn nứt, nhưng trên mặt đất lại có một lực hút cực lớn, khóa chặt y tại đó, khiến y không cách nào né tránh.

Trước kia có Phá Trận Tử nên Sở Hưu không mấy khi để ý tới lĩnh vực, hơn nữa hai cường giả Thiên Địa Thông Huyền đều có lĩnh vực, thường rất ít khí sử dụng lĩnh vực giao chiến.

Mãi tới khi Sở Hưu chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y mới biết thật ra lĩnh vực rất quan trọng, vì nó là thứ ngươi có thể tự khống chế, điều động; thậm chí thay đổi hình thái của một khoảng thiên địa, là một loại kéo dài con đường võ đạo của ngươi.

Sau khi nghe Ngụy Thư Nhai giảng giải, lúc này Sở Hưu mới chú ý quan sát lĩnh vực.

Lĩnh vực của Hạ Hầu Cửu Tiêu rất đơn giản, có liên quan tới mặt đất, có thể thay đổi lực hút của mặt đất khiến Sở Hưu như cắm rễ dưới đất, không cách nào né tránh.

Thấy thanh trọng kiếm kia đập xuống, Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu: “Địa thế khôn, biến hóa bao nhiêu cũng không rời bản chất. Tuy đơn giản nhưng rất hữu dụng, không tệ,không tệ.”

Sau khi dứt lời, Phá Trận Tử đã rời vỏ, đao mang như vầng trăng lạnh lẽo lóe lên, chiếu rọi khiến người khác thậm chí không mở được mắt.

Sau khi dung luyện với Thính Xuân Vũ, Phá Trận Tử cũng thay đổi đôi chút, có thêm một chút đặc tính của Thính Xuân Vũ.

Đao mang sắc bén tới cực hạn như xé rách cả không gian, Hạ Hầu Cửu Tiêu phát hiện lĩnh vực của mình đang sụp đổ.

Tất cả lực lượng đều dồn trong thanh trọng kiếm, lực lượng chém xuống như phá núi, thậm chí đỉnh núi Cửu Phượng Kiếm Tông này cũng có thể bị chiêu kiếm của hắn đánh nát.

Nhưng trọng kiếm kia va chạm với thanh trường đao trông khá mảnh khảnh của Sở Hưu, bên bị cắt đứt lại là thanh trọng kiếm trong tay hắn!

Dưới lưỡi đao sắc bén tới cực hạn đó, trọng kiếm trong tay Hạ Hầu Cửu Tiêu trực tiếp bị chém thành hai nửa, khí linh lập tức tiêu tán.

Đáng sợ hơn nữa là lực lượng cường đại kia lan dọc thân kiếm, khiến hắn lập tức cảm thấy nguy cơ hiển hiện.

Hạ Hầu Cửu Tiêu đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay gập lại, bất động như sơn, tựa như dãy núi thẳng đứng ngăn trước mặt.

Đất đã trồi lên tầng tầng lớp lớp, như một vách núi đánh về phía đao của Sở Hưu, nhưng vẫn vô dụng.

Trong tiếng nổ lớn, thân hình Hạ Hầu Cửu Tiêu bị đánh thẳng vào vách núi, tạo ra một cái hố khổng lồ.

Lục Tam Kim trợn mắt nhìn Sở Hưu, sửng sốt tới há hốc mồm.

Đây là lực lượng cỡ nào?

Loại cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Hạ Hầu Cửu Tiêu cực kỳ am hiểu lực lượng, nhưng vẫn bị Sở Hưu đánh.

Có điều, chuyện kinh khủng hơn còn ở phía sau.

Sở Hưu vung tay lên, lạnh lùng nói: “Giết!”

Sau khi y ra lệnh, đám người Lục Giang Hà lập tức lao lên.

Chỉ là giết người thôi mà, đối với bọn họ mà nói, xung phong theo Sở Hưu đã thành thói quen.

Cho nên Lục Tam Kim được thấy thế nào là chuyên nghiệp, nếu có thể dùng một chiêu giết địch, vậy tuyệt đối không dùng tới chiêu thứ hai.

Thực lực của đám người Lục Giang Hà đều là cường giả trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, võ giả cùng cấp đối địch với bọn họ, tuy không đến mức không chịu nổi một đòn nhưng không chống được mấy chiêu.

Cho dù là vị đại mỹ nhân mà hắn nghi ngờ có quan hệ không đứng đắn với Sở Hưu, khi giết người cũng không chớp mắt tới một cái, thủ đoạn cũng cực kỳ quỷ dị, Hồng Liên Nghiệp Hỏa nở rộ, trực tiếp thiêu rụi kẻ địch từ trong ra ngoài.

Hạ Hầu Cửu Tiêu leo từ trong hố ra, cơ thể của hắn rất cường đại, đao vừa rồi cũng bị hắn dùng không ít thủ đoạn triệt tiêu bớt lực lượng, cho nên không bị thương quá nặng.

Thấy đám thuộc hạ mà mình khó khăn lắm mới tập trung được, lại bị đám người bên Sở Hưu với nhân số không tới một phần mười tàn sát điên cuồng, Hạ Hầu Cửu Tiêu như muốn phát điên.

“Tiểu tử Sở Hưu! Chết đi!”

Theo tiếng gầm của Hạ Hầu Cửu Tiêu, cơ bắp trên người hắn bùng nổ, làn da trần trụi lộ ra ngoài chiến giáp, hiện lên từng tầng Minh Vương Ấn.

Hai tay hắn cắm xuống đất, đột nhiên kéo lên trên một cái, toàn bộ ngọn núi của Cửu Phượng Kiếm Tông đều rung chuyển.

Hai con thổ long khổng lồ bị Hạ Hầu Cửu Tiêu kéo từ dưới đất lên, như cây côn dài trăm trượng, mang theo uy thế Thái Sơn áp đỉnh, trực tiếp giáng xuống người Sở Hưu!

Sở Hưu thần sắc không đổi, tay niết ấn quyết, pháp tướng Song Diện Phật đã hiện lên phía sau.

Pháp tướng Đại Nhật Như Lai tay niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, ấn quyết vừa hiện, giới tử tu di, biến ảo không ngừng, dưới tác dụng của lực lượng xoắn vặn, hai con thổ long khổng lồ cũng bị lực lượng này xoắn nát.

Còn trong con mắt thứ ba của pháp tướng Đại Hắc Thiên Ma Thần bắn ra đại lượng ngọn lửa diệt thế, bao phủ lấy Hạ Hầu Cửu Tiêu.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, những con thổ long bị xoắn nát như có sinh mệnh, ngưng tụ mảnh vỡ giữa không trung, hóa thành hai con thổ long khá nhỏ, quấn lấy nhau, bao phủ lấy Sở Hưu vào trong. Chiêu này không bá đạo mãnh liệt như Hạ Hầu Cửu Tiêu lúc trước, ngược lại biến hóa âm nhu, tầng tầng lớp lớp.

Trong ngọn lửa diệt thế, Hạ Hầu Cửu Tiêu không quan tâm tới ngọn lửa diệt thế đang thiêu đốt, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng của mình vào nắm tay, mang theo tiếng gió rít như xé tan đất trời, trực tiếp lao thẳng ra khỏi ngọn lửa diệt thế, xông về phía Sở Hưu đang bị thổ long giam cầm!

Một khắc sau, thổ long sụp đổ, ngọn núi của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng xuất hiện vết đứt lớn, đất đá không ngừng rơi xuống, như sắp sụp đổ.

Hạ Hầu Cửu Tiêu không dám nhìn về phía trước.

Sau khi con thổ long nổ tung, không có cảnh Sở Hưu bị trúng quyền hộc máu bay ngược lại, chỉ có một bóng người toàn thân bao phủ trong ngọn lửa vàng bạc, nắm đấm đánh thẳng tới hắn. Hai luồng lực lượng cường đại giằng co qua lại giữa hai nắm tay.

“Lực lượng nội tình rất không tệ, nhưng đáng tiếc, còn chưa đủ.”

Sở Hưu hơi thất vọng, Hạ Hầu Cửu Tiêu này yếu hơn tưởng tượng của y.

Đối phương vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền được vài tháng, đang trong giai đoạn ổn định lại lực lượng.

Còn Sở Hưu thì sao? Giết chết Ma Lợi Kha với ảo thuật vô song, giết chết Diệp Thiên Thanh được hai vị Võ Tiên đích thân dạy bảo, lại giết chết phương trượng Nam Bắc Phật Tông dưới hạ giới.

Đã có bao nhiêu tính mạng của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đứt đoạn trong tay Sở Hưu. Thực lực của y đều là tính mạng chồng chất lên, Hạ Hầu Cửu Tiêu vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đúng là không có gì đáng chú ý.

Không biết từ lúc nào, ngọn lửa diệt thế đã bốc lên dưới chân Hạ Hầu Cửu Tiêu, còn trước mắt hắn lại không còn bóng dáng Sở Hưu.

"Ảo thuật!"

Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức phản ứng lại, lại là loại ảo thuật như thật như ảo, kỳ dị vô dùng kia!

Sau khi thu quyền lùi lại, Hạ Hầu Cửu Tiêu tay niết ấn quyết, lại nhấn xuống đất một cái. Toàn bộ khu vực xung quanh rung chuyển như động đất.

Nhưng ngay trước mặt hắn, nơi Sở Hưu vừa biến mất, một luồng đao quang sáng lạn như vầng trăng khuyết đã chém ngang ra!

Bạn cần đăng nhập để bình luận