Côn Luân Ma Chủ

Chương 1712: Luân Hồi Tự

Cảnh tượng bất ngờ đó khiến Thương Thiên Lương cũng thầm giật mình.

Người bình thường mà thấy cảnh tượng khủng khiếp này, hành động vô thức và hét lớn.

Nhưng với những võ giả đi từ trong núi thây biển máu ra như Thương Thiên Lương, người sống hắn còn chẳng sợ nữa là người chết?

Cho nên hắn vô thức giơ tay đánh tới, miệng còn quát lớn: “Yêu ma quỷ quái gì đó, chết đi cho lão phu!”

Trong lúc vô thức, Thương Thiên Lương hoàn toàn quên mất những gì Sở Hưu đã nói, một quyền đã đánh nát tên hòa thượng quỷ kia.

Sở Hưu thầm hô không ổn, quả nhiên sau quyền này cảnh tượng xung quanh Sở Hưu và Thương Thiên Lương đã hoàn toàn thay đổi, từ bên ngoài chùa biến thành trong chùa, cửa lớn cũng đóng chặt.

Hơn nữa vô số tăng nhân xúm lại, có người không đầu, có người bị mổ bụng mổ ngực, còn có kẻ trông như xác khô, cảnh tượng vô cùng dữ tợn.

Hòa thượng quỷ lúc trước cũng đi tới, lắc đầu nói: “Bần tăng định chào đón thí chủ, nhưng khổ nỗi thí chủ lại muốn đưa bần tăng vào chỗ chết, như vậy không đúng.”

Thương Thiên Lương cau mày, trực tiếp xuất quyền đánh về phía cửa lớn, nhưng xung quanh như có một kết giới triệt tiêu lực lượng từ quyền của hắn.

Nhìn đám hòa thượng quỷ xung quanh, ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên sát khí, định thi triển lĩnh vực khô vinh xuất thủ, nhưng lại bị Sở Hưu ngăn cản.

“Thương thành chủ, không cần tốn công, ngay từ lúc ngươi ra tay, chúng ta đã đi vào quỷ trận của yêu quỷ này.

Như thật như ảo, trong mắt ngươi những thứ này là thật, trong cảm giác của ngươi nó cũng là thật nhưng bọn chúng có thể là giả, ngươi có ra tay cũng chỉ phí công phí sức mà thôi.”

“Vậy ngươi nói xem, làm sao bây giờ?” Thương Thiên Lương tức giận nói.

Sở Hưu đi tới, không quan tâm đến vẻ ngoài của đám hòa thượng quỷ kinh khủng đó mà coi bọn họ như tăng nhân bình thường, thản nhiên nói: “Chúng ta động thủ là không đúng, nhưng vì sao chư vị đại sư không để chúng ta đi? Rốt cuộc nơi này là chùa chiền hay là cướp bóc?”

Hòa thượng quỷ kia chắp tay trước ngực nói: “A Di Đà Phật, thí chủ có chỗ không biết rồi, Luân Hồi Tự ta chỉ có cửa vào chứ không có đường ra.

Muốn ra, nhất định phải ra theo đường Lục Đạo Luân Hồi.

Như vậy đi vào thì là người, nhưng đi ra thì là gì chưa biết.”

Hòa thượng quỷ nhìn về phía Sở Hưu, thịt thối trên mặt lung lay khiến cảnh tượng thêm ba phần quỷ dị.

“Được, vậy xin dẫn chúng ta mở mang kiến thức về cái gọi là Lục Đạo Luân Hồi đi.”

Đám hòa thượng quỷ tản ra, đi trước dẫn đường, đưa Sở Hưu và Thương Thiên Lương đến một gian Đại Hùng bảo điện.

Nhưng trong Luân Hồi Tự, gian Đại Hùng bảo điện này không thờ tượng Phật mà là một vòng xoay khổng lồ, bên trên khắc chi chít Phạn văn, có sáu cửa vào, không ngừng xoay chuyển.

Thương Thiên Lương nhìn thấy thứ này, trong lòng bỗng có cảm giác run rẩy.

“Này, không phải ngươi định đi vào đấy chứ?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên, không thì tới đây làm gì? Ta đã nói rồi, yêu quỷ vốn là quy tắc của khu vực Trung Châu này hóa thành, ngươi không đi vào, cảm thụ quy tắc của bọn chúng thì làm sao phá vỡ được quy tắc của chúng?

Thương thành chủ, thật ra ngươi cũng nên đi vào thử một lần.

Đám yêu quỷ này chuyên tấn công tâm cảnh của ngươi, nhưng đồng thời trong hoàn cảnh này tâm cảnh của ngươi cũng được rèn luyện, trở nên cường đại hơn hẳn, đây cũng là một loại tu hành.”

Thương Thiên Lương bĩu môi nói: “Được rồi, lão phu không có tâm trạng chịu ngược đãi. Ngươi đi đi, ta ở đây hộ pháp cho ngươi.”

Sở Hưu cũng không cưỡng ép, trực tiếp bước chân vào Lục Đạo Luân Hồi kia.

Ngay sau đó, ánh sáng trắng bao phủ toàn thân Sở Hưu, khi xuất hiện trở lại, y đã biến thành một con trâu vàng, kéo cày giữa đồng ruộng, cái roi của gã nông dân sau lưng không ngừng đánh xuống, cảm giác đau đớn đó cực kỳ chân thật.

Sở Hưu lại như người đứng xem, lưu lại ý thức bản nguyên nhưng không làm gì được. Còn ý thức của con trâu vàng kia và đủ loại cảm giác đều chuyển vào tư tưởng của y, cứ như y có một thân thể khác.

“Thú vị, không hổ là yêu quỷ cấp cao, sinh động như thật, các người khoa trương hơn con trước.

Nhưng mới lần đầu đã nhét ta vào Súc Sinh Đạo là có ý gì? Thái độ tệ quá.”

Sở Hưu như người ngoài lạnh lùng đứng xem, trải qua cuộc đời của con trâu.

Cày ruộng cho con người nhưng bị đánh đập liên tục.

Mệt mỏi trên đồng ruộng, đổi lại không phải nghi ngơi lấy sức mà là đao đồ tể cắt thịt cạo xương.

Không cam lòng! Không muốn! Bất bình!

Oán hận nồng đậm tràn ngập trong lòng Sở Hưu, nhưng bị y ép xuống.

Ánh sáng trắng lại lóe lên, thân hình Sở Hưu xuất hiện trong Địa Ngục, vô số oan hồn quỷ đói kêu la thảm thiết.

Lần này y sử dụng thân thể của chính mình, bị người ta trói trên cột đá, để Thôi Phán Quan với hai hàng ria mép tuyên bố tội trạng.

“Phàm nhân Sở Hưu, khi còn ở dương gian, ngươi gây tội ác tày trời, giết chóc vô số, là loại tội lỗi ngập đầu, đánh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”

Sau khi Thôi Phán Quan dứt lời, Sở Hưu lập tức bị quỷ sai đưa xuống mười tám tầng địa ngục, đi qua địa ngục cắt lưỡi, địa ngục tiễn đao, địa ngục hàn băng, địa ngục hỏa sơn, địa ngục vô gian, đủ loại tra tấn.

Cảm giác đau đớn truyền tới người Sở Hưu, nhưng bị y cưỡng ép trấn áp, thậm chí còn có tâm tư nghiên cứu chi tiết về địa ngục.

Thân là võ giả, không riêng gì Sở Hưu, hầu như không ai không đi ra từ trong núi thây biển máu.

Cho dù là những đệ tử đại phái được cưng chiều, có lẽ kinh nghiệm chém giết của bọn họ ít hơn, nhưng từ khi tu luyện võ đạo, rèn luyện thân thể gân cốt, cô đọng Chân Đan, rèn luyện nguyên thần, có chuyện gì là không đau đớn?

Tra tấn thân thể cỡ này còn không khó giải quyết bằng oán khí mà y áp chế trong Súc Sinh Đạo.

Có lẽ yêu quỷ này đang thao túng Lục Đạo Luân Hồi, thấy Địa Ngục Đạo vô dụng với Sở Hưu, lại lập tức đổi cảnh tượng khác.

Lần này Sở Hưu sinh ra trong Thiên Nhân Đạo, xung quanh đầy những cẩm y, sơn hào hải vị, thiên nữ vây quanh, hoa tươi đua thắm, không có giết chóc, không có tranh chấp, tất cả đều rất yên lành, như chốn cực lạc khiến người ta lưu luyến quên cả lối về.

Xưa nay Sở Hưu luôn chém giết với người khác trên giang hồ, chưa từng hưởng thụ, nên đây là cảm giác cực kỳ mới lạ.

Sở Hưu thở dài một tiếng: “Làm gì có gì là cực lạc? Không có lực lượng thì cực lạc này cũng chỉ thoáng qua như mây khói, bị người ta chém cái là tan.

Chúng ta tu luyện võ đạo, đạt tới đỉnh phong, không phải để giẫm người khác xuống dưới chân là là để không bị kẻ khác giẫm xuống dưới chân. Cho dù là thiên địa này cũng không được!”

Ngay sau đó, Thiên Nhân Đạo cực lạc vỡ vụn, xuất hiện trước mặt Sở Hưu là một thế giới tràn ngập sắc máu và sát khí.

Atula Đạo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận