Côn Luân Ma Chủ

Chương 1724: Cứu viện, Thập Tam Danh Kiếm Phong

Kết quả hiện tại, người này lại trở thành Sở Hưu. Cảm giác ghen tị không thể kiềm chế nảy mầm trong lòng, có lẽ ngay chính hắn cũng không ý thức được điều này.

Lúc này Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đang định bỏ đi, nhưng hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lại đồng thời bước lên một bước, Trần Cửu Long có muốn kéo cũng không giữ được.

“Vũ Văn Phục bị ngươi giết chết?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Phải thì sao? Các ngươi muốn báo thù cho hắn à?”

Một người trong đó lắc đầu nói: “Báo thù? Hắn không phải người của Thiên Hạ Kiếm Tông ta, đương nhiên không cần chúng ta tới báo thù.

Nhưng chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có giao tình với Thiên Hạ Kiếm Tông ta, hơn nữa còn nhờ chúng ta chiếu cố cho hắn.

Kết quả hắn lại chết trong tay ngươi, như vậy là chúng ta làm việc không tốt, là nhân quả. Chúng ta không phải tới báo thù, chỉ là đòi lại nhân quả mà thôi.”

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng ở phía sau đều có vẻ nôn nóng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói trước mặt Sở Hưu, thậm chí không dám truyền âm, chỉ sợ lúc này Sở Hưu lại chú ý tới bọn họ.

Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông kia có thực lực không yếu, nhưng bọn họ không biết rốt cuộc mình đang đối mặt với con quái vật ra sao.

Với chút thực lực đó của các ngươi mà định hung hăng đòi lại nhân quả? E là bản thân các ngươi còn chẳng có cơ hội đi về.

“Nhân quả? Chỉ bằng các ngươi?” Gương mặt Sở Hưu lộ ra nụ cười như có như không.

“Còn có kiếm trong tay chúng ta!”

Dứt lời, hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lao thẳng về phía Sở Hưu, kiếm khí trong tay bộc phát, kiếm ý xông thẳng tới tận trời, uy thế vô cùng đáng sợ.

Lã Phụng Tiên vô thức định hỗ trợ nhưng bị Lục Giang Hà kéo lại.

“Bình tĩnh, ngươi nghĩ đối phó với hai tên này mà Sở Hưu còn cần hỗ trợ à?

Bản tôn dạy ngươi này, khi cấp trên muốn ra tay, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào, đứng bên dưới hô hào giáo chủ uy vũ là được.

Như vậy mới có tiền đồ.”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh đột nhiên nói: “Cho nên, đây chính là lý do ngươi bị Độc Cô giáo chủ phong ấn năm trăm năm? Vỗ mông ngựa vỗ nhầm vào chân ngựa?’

Sắc mặt Lục Giang Hà lập tức đen kịt: “Hừ! Bản tôn không so đo với nữ nhân, năm xưa miệng lưỡi của Hồng Liên Ma Tôn cũng chẳng độc bằng ngươi. Ngươi cứ như thế, tương lai không có phần trong Tứ Đại Ma Tôn đâu!”

Mai Khinh Liên vẻ mặt không quan tâm: “Ma Tôn gì đó cũng không phải theo lời ngươi.”

Trong lúc đám người đấu võ mồm, Sở Hưu đã kết thúc trận chiến.

Còn chưa biết người của Phạm Giáo ở đâu, Sở Hưu không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Cho nên ngay khoảnh khắc hai người xuất thủ, Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa.

Chỉ trong chớp mắt, lực lượng cường đại đã được Sở Hưu hấp thụ vào trong cơ thể, thân hình của y cao vút tới tận mây xanh, trực tiếp chạm vào trận pháp bên trên của Trung Châu.

Một quyền đánh xuống, kiếm gãy người bay. Hai võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông lập tức bay ngược ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

"Thần thông!"

Những võ giả chưa từng chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, ai nấy lao nhao biến sắc, kinh hãi vô cùng.

Tuy thần thông không có nghĩa là Võ Tiên, nhưng trong ý thức người bình thường, chỉ có Võ Tiên mới có thể thi triển thần thông.

Hiện giờ Sở Hưu sử dụng thần thông, theo bọn họ thấy Sở Hưu và Võ Tiên cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Ở phía khác Trần Cửu Long kéo Hướng Tưởng chuẩn bị chạy trốn.

Hắn không hề nghi ngờ quyết tâm giết người của Sở Hưu.

Vũ Văn Phục còn chết dưới tay y, hắn còn phải lo nghĩ gì về chỗ dựa sau lưng mình?

Ngay lúc bọn họ sợ hãi tới mức chuẩn bị bỏ trốn, một luồng kiếm mang nóng rực như hỏa long từ phía xa bay tới, xen lẫn vào đó là một tiếng kiếm ngâm, xuất hiện trước mắt mọi người.

Đó là một võ giả khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo đỏ rực như lửa, trường kiếm trong tay hắn cũng tỏa ra khí tức nóng rực, vẫn tra trong vỏ kiếm nhưng lại như ngọn núi lửa bị kiềm chế, không ngừng xao động.

“Là phong chủ của Hỏa Liên Kiếm Phong, một trong Thập Tam Danh Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông, Nghiêm Tri Phi!”

Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn người này, y cũng từng nghe cái tên này khi đối phó với Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực.

Thiên Hạ Kiếm Tông có Thập Tam Danh Kiếm Phong, đại diện cho mười ba phân chi kiếm đạo của Thiên Hạ Kiếm Tông. Tuy không nhiều tới mười mấy các viện của Thiên La Bảo Tự, hay mười mấy thần cung của Phạm Giáo, nhưng những người có tư cách lên làm phong chủ của Thập Tam Danh Kiếm Phong này đều là đỉnh phong trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn tinh thông một loại kiếm đạo.

Nếu không ai đạt tới yêu cầu, cho dù chức danh phong chủ bị bỏ trống, cũng không có ai ngồi lên vị trí này.

“Xem ra Thiên Hạ Kiếm Tông và chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn có quan hệ không cạn, vị phong chủ nhà ngươi cũng muốn báo thù cho hắn?”

Nghiêm Tri Phi lắc đầu nói: “Thiên Hạ Kiếm Tông ta không có chuyện báo thù, người của chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn cũng không cần chúng ta báo thù. Ta tới chỉ để dẫn người đi.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Trước thì động vào người của ta, giờ thì đòi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?’

“Nếu không ngươi còn muốn thế nào? Giữ ta ở lại đây chắc?”

Ánh mắt Nghiêm Tri Phi lóe lên một luồng sát khí, hắn cũng là người tính cách nóng nảy táo bạo.

Nhưng lần này đi vào Trung Châu, Kiếm Tôn La Sơn đã từng dặn hắn, phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết.

Cho nên lần này hắn chỉ muốn dẫn hai võ giả bị trọng thương đi, bằng không nếu dựa theo tính cách của hắn lúc trước, thấy đệ tử môn phái mình bị trọng thương, dù sao hắn cũng phải đánh một trận rồi mới nói chuyện khác.

Nhưng hắn lại không ngờ, mình đã nhường nhịn rồi mà đối phương lại định được nước lấn tới?

“Nếu không muốn đi, vậy nằm lại đây đi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay y đã rời vỏ, phong mang vô tận lập tức bao phủ Nghiêm Tri Phi, mờ mịt vô hình, nhưng đao ý ngút trời!

Ngay khoảnh khắc sau, quanh người Nghiêm Tri Phi lập tức dâng lên ngọn lửa vô biên vô tận. Thân thể như cột lửa khổng lồ, ngọn lửa bay vút lên không, ý đồ phá tan Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Sở Hưu.

Tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên, cột lửa đứt thành vài khúc, nhưng thân hình Nghiêm Tri Phi lại trực tiếp lao về phía Sở Hưu, kiếm thế hùng hồn như lửa. Chính giữa chiêu kiếm, một đóa hỏa liên nở rộ, khí thế như phần thiên diệt địa, phá hủy hết thảy!

Nửa bước Võ Tiên!

Sức chiến đấu mà Nghiêm Tri Phi thể hiện chắc chắn đã đạt tới trình độ nửa bước Võ Tiên, chẳng trách hắn dám đứng ra khiêu chiến Sở Hưu.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu tay niết ấn quyết, Đại Bi Chú được thi triển. Không trung bị xé rách, bàn tay ma thần khổng lồ xé rách hư không, vươn về phía Nghiêm Tri Phi, ép kiếm thế của hắn phải đổi hướng. Hỏa liên nở rộ, chém tan ma thần kia thành từng mảnh.

Nhưng chỉ một khoảnh khắc như vậy, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã chém ra vài đao liên tiếp, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, đao ý Phá Tự Quyết, đao thế Thất Đại Hạn liên tục được thi triển. Chỉ chớp mắt mà đao mang cuồng bạo đã bao phủ lấy Nghiêm Tri Phi.

Mỗi đao chém ra đều là lực lượng cực hạn, đao mang lạnh lẽo kèm theo lực lượng cường đại xé rách hư không, khiến Nghiêm Tri Phi cũng phải biến sắc.

Hắn đã nhìn ra, Sở Hưu và hắn cùng là nửa bước Võ Tiên, tuy thực lực rất mạnh nhưng không phải Võ Tiên chân chính, chắc hẳn hai bên không chênh lệch nhiều.

Kết quả không ngờ đối phương chỉ dùng lực lượng nội tình đơn thuần là áp đảo hắn tới mức này.

"Phá cho ta!"

Nghiêm Tri Phi quát lên một tiếng chói tai, Liệt Viêm Hồng Liên bùng lên, đỏ thẫm như máu, đỏ rực như lửa.

Kiếm quang ngập trời như đóa hồng liên nở rộ, xuyên qua ngăn cản của đao mang. Nhưng ngay khoảnh khắc sau Sở Hưu đã thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, trực tiếp xuất quyền đánh hắn rơi thẳng xuống đất!

Bạn cần đăng nhập để bình luận