Côn Luân Ma Chủ

Chương 1971: Chiến đấu vì tôn nghiêm 1

Trong Đại La Thiên, Huyền Thiên Cảnh là đệ nhị Đạo môn ở Bắc Vực, cho dù đặt ở Nam Vực hay Đông Vực cũng là tông môn đỉnh phong.

Bao năm qua Huyền Thiên Cảnh chưa bao giờ bị người ta đánh tới tận cửa, đây là sỉ nhục.

Sỉ nhục!

Một tiếng gầm vang lên, hắc thủy vô biên lan tràn, trực tiếp che khuất cả nửa bầu trời.

Tất Du Trần đạp lên hắc thủy lao tới, quát lớn: “Sở Hưu! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi nhất quyết ép võ lâm hạ giới và Đại La Thiên phải máu chảy thành sông thì mới cam tâm hay sao?”

Sở Hưu cười một tràng dài, quát lớn: “Máu chảy thành sông? Hôm nay võ lâm hạ giới chúng ta chiến đấu vì tôn nghiêm, cho dù máu chảy thành sông cũng không tiếc!

Võ giả chúng ta luyện thể tu thân dưỡng thần ngộ thiên địa, dùng sức người mong có thực lực sánh ngang với thần tiên trên lục địa, là vì sao?

Là để không phải cúi đầu trước bất cứ thứ gì trong thiên địa này!

Đất không thể ép thân ta, trời không thể ngăn ý ta.

Hôm nay Huyền Thiên Cảnh các ngươi lại muốn làm mưa làm gió trên đầu chúng ta, là dựa vào đâu?

Tu luyện võ đạo cả đời, có ai muốn làm rùa đen rút đầu?

Hôm nay chúng ta tới là để máu chảy thành sông, là vì tôn nghiêm của võ lâm hạ giới!”

Những lời này của Sở Hưu vừa hùng hồn lại vừa mạnh mẽ, vang vọng bên tai tất cả mọi người, khiến trong lòng các võ giả hạ giới đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không ngừng gào thét.

Ánh mắt lão thiên sư nhìn về phía Tất Du Trần đã mang vẻ đồng tình.

Ngươi nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì, cứ trực tiếp ra tay là được.

Trong võ lâm hạ giới, bản lĩnh kích động lòng người, đổi trắng thay đen của Sở Hưu là cực kỳ nổi danh đấy.

Ngươi để y mở miệng, đen cũng hóa trắng, huống chi bây giờ Huyền Thiên Cảnh vốn đã đen rồi.

Đang là giang hồ chém giết, mâu thuẫn ân oán, bây giờ lại bị Sở Hưu đẩy lên mức tôn nghiêm đại nghĩa.

Tất Du Trần như muốn phát cuồng, hắn lớn tiếng giải thích: “Ai muốn cưỡi lên đầu võ lâm hạ giới làm mưa làm gió?

Chuyện Chu Tước Các chỉ là một hiểu lầm, đúng là đệ tử của ta muốn bí pháp của Chu Tước Các, nhưng chỉ muốn trao đổi mà thôi.

Hắn muốn cưới Tô các chủ của Chu Tước Các nhưng cũng là muốn kết đạo lữ với vị các chủ này, tình cảm nam nữ rất bình thường mà?”

Sở Hưu vung tay, Tô Thu Đồng của Chu Tước Các đứng dậy từ trong đám người.

Làm việc gì cũng phải có lý do, Chu Tước Các chính là lý do này.

Quan trọng nhất là Chu Tước Các vốn không tranh quyền đoạt lợi, nhưng lại có buôn bán, liên lạc với các đại tông môn trên giang hồ. Hơn nữa toàn bộ Chu Tước Các đều là nữ, dễ khiến người khác cảm thông.

Lúc này nếu Tô Thu Đồng đứng ra nói Huyền Thiên Cảnh ức hiếp mình, đừng nói đồng tình, thậm chí còn có người vỗ tay khen hay.

Dưới ánh mắt của các cường giả Võ Tiên, Tô Thu Đồng thở dài một tiếng.

Tuy cô rất ít khi đặt chân vào giang hồ, nhưng thân là người chấp chưởng một đại tông môn như Chu Tước Các nhiều năm, Tô Thu Đồng rất quyết đoán.

Tô Thu Đồng lớn tiếng nói: “Tất chưởng giáo nói chuyện này là hiểu lầm, nhưng ta không cảm thấy đây là hiểu lầm.

Bí mật bất truyền của môn phái nhà mình, bí pháp ép đáy hòm mà có thể tùy tiện lấy ra giao dịch được hay sao? Nếu bây giờ có người muốn đạo tàng nòng cốt của Huyền Thiên Cảnh, các ngươi có đồng không?

Ngoài ra Tô Thu Đồng ta tuy là nữ giới, nhưng cũng là người chấp chưởng một phái, không ngờ lại có ngày bị làm nhục như vậy!

Chỉ có thể than thực lực không đủ, có khác gì những dân nữ bị cướp đoạt kia chứ?

Đệ tử Phùng Vũ của ngài chỉ cho ta có năm ngày, năm ngày này chỉ là lựa chọn, ta còn không có quyền cự tuyệt.

Năm ngày qua đi, trên giang hồ này sẽ không còn tông môn Chu Tước Các.

Đại phái thượng giới Huyền Thiên Cảnh uy phong nhỉ, bá đạo nhỉ!

Một lời là quyết định sinh tử tồn vong của một tông môn, Chu Tước Các ta đứng trước uy thế như vậy còn chẳng chịu nổi một đòn.. Chút thực lực đó của ta đặt trước mặt cảnh giới Võ Tiên có khác gì một thiếu nữ yếu đuối?

Cho nên hôm nay ta đành phải nhờ chư vị, nể tình nghĩa khi xưa, cứu Chu Tước Các ta lần này!”

Tô Thu Đồng thêm mắm thêm muối thuật lại mọi chuyện, lập tức khiến các võ giả hạ giới lòng đầy căm phẫn.

Trong quá khứ võ lâm hạ giới chém giết không ít lần, thậm chí không ít thế lực còn cho rằng đây là chuyện rất bình thường.

Nếu Chu Tước Các bị thế lực nào dưới hạ giới uy hiếp như vậy, thật ra đa số mọi người đều giữ thái độ bàng quan, thậm chí chỉ âm thầm mắng vài câu, nói ngươi đúng là bỉ ổi, không ngờ lại ra tay với nữ nhân, vân vân.

Nhưng người ra tay lại là tông môn Đại La Thiên, chuyện này khiến bọn họ có cảm giác ôm mối thù chung, cứ như nữ nhân nhà mình bị ức hiếp.

Phùng Vũ đứng ra mắng chửi: “Tiện nhân! Ngươi nói hươu nói vượn! Ta chưa từng uy hiếp ngươi như vậy?”

Tô Thu Đồng giả bộ như bị hù dọa, lùi lại phía sau hai bước, được Diệp Tiêu đỡ lấy. Chuyện này càng khiến Phùng Vũ tức tới muốn hộc máu.

Hắn đường đường là người thừa kế Huyền Thiên Cảnh, muốn cưới cô ta làm đạo lữ mà cô ta không đáp ứng, còn nói mình ức hiếp nữ giới.

Kết quả bây giờ mới qua bao lâu, nữ nhân này đã chui vào lòng kẻ khác, đúng là sỉ nhục đối với hắn!

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Sao nào? Trước mặt ta mà còn dám uy hiếp? Ngươi không đặt võ lâm hạ giới chúng ta trong mắt à!”

Tất Du Trần nhìn xung quanh đã tập trung hầu hết võ giả hạ giới, hắn thở dài một tiếng, lạnh lùng nhìn Sở Hưu, trầm giọng nói:

“Sở Hưu, ta đã coi thường ngươi rồi, ván này ta thua.

Ta chỉ muốn thông qua việc uy hiếp Thiên Sư Phủ ép ngươi giao đạo tàng, nhưng không ngờ ngươi dám chơi lớn như vậy, trực tiếp khơi mào đại chiến giữa lưỡng giới.

Nhân quả này ta không gánh nổi, ta nhận thua, từ bỏ đạo tàng của Vạn Đạo Thiên Cung, bên phía Thiên Sư Phủ ta cũng sẽ đền bù.

Đồng thời Huyền Thiên Cảnh ta phong sơn mười năm, bất luận là ở Đại La Thiên hay ở hạ giới đều không tham gia tranh chấp trên giang hồ nữa, ngươi đã hài lòng chưa?”

Tuy lúc trước ở Tam Thanh Điện, Tất Du Trần có vẻ rất hùng hổ, nhưng bây giờ hắn đã sợ thật.

Con mẹ nó Sở Hưu này rõ ràng là thằng điên!

Ví dụ một chút chuyện như vậy mà hắn phát động toàn bộ võ lâm hạ giới, khơi mào mâu thuẫn khiến Đại La Thiên và hạ giới đứng đối lập, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi sẽ thành đại kiếp nạn cho giang hồ, máu chảy thành sông.

Đối mặt với tình cảnh này, Tất Du Trần sợ, hắn thật không gánh nổi nhân quả như vậy.

Thậm chí cho dù lúc trước Tam Thanh Điện đã hứa sẽ đứng sau lưng ủng hộ hắn, nhưng Tất Du Trần cũng không dám gánh nhân quả này.

Sở Hưu lắc đầu, không truyền âm mà thu nhỏ âm thanh tới mức chỉ y và Tất Du Trần nghe thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận