Côn Luân Ma Chủ

Chương 1576: Lại tới chốn cũ, Cửu Phượng nguy nan 2

Lâm Nhai Tử cả đời luôn tính toán cẩn thận, chi lợi ích chặt chẽ, đến lúc cuối đời cũng có một lần cứng rắn.

Nhưng ngay lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng cười lạnh.

“Ôi chao, không ngờ Lâm Nhai Tử ngươi cũng có dũng khí như vậy, đúng là khiến ta phải rửa mắt nhìn lại.

Nhưng ngươi không cần đắn đo nữa, hôm nay Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi đều phải chết! Không cần khiêm nhượng!”

Nghe thấy âm thanh này, Lâm Nhai Tử lập tức biến sắc, đợi tới lúc hắn ra ngoài, toàn bộ sơn môn của Cửu Phượng Kiếm Tông đã bị vài trăm võ giả bao vây, người dẫn đầu mặc chiến giáp, lưng đeo trọng kiếm, chính là minh chủ Thiên Hạ Minh, Hạ Hầu Cửu Tiêu, cường giả vừa thăng cấp lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Người nói chuyện là một nam tử trung niên có gương mặt âm độc, mặc một bộ cẩm bào màu bạc. Gia chủ Phí gia tại Phương Lâm Quận, Phí Xương Lê, đương nhiên lúc này hắn đã thành phó minh chủ của Thương Thiên Minh.

Trước đó Phí gia và Cửu Phượng Kiếm Tông từng có xung đột vì một vụ giao dịch, sau này Cửu Phượng Kiếm Tông thông qua Giải Anh Tông giải quyết Phí gia thì thôi, còn được nước lấn tới ép Phí gia phải nhỏ máu thêm một lần, khiến Phí Xương Lê hận tới ngứa răng.

Thực lực của Phí gia bọn họ vượt xa Cửu Phượng Kiếm Tông, kết quả lại phải chịu thiệt nặng nề trước Cửu Phượng Kiếm Tông. Chuyện này khiến Phí Xương Lê vừa hận Cửu Phượng Kiếm Tông, cũng vừa hận Giải Anh Tông.

Cho nên sau khi Phương Lâm Quận đại loạn, Phí gia trực tiếp thống nhất với những thế lực khác, xây dựng Thương Thiên Minh, phản lại Hoàng Thiên Các.

Lâm Nhai Tử căm tức nhìn Phí Xương Lê: “Phí Xương Lê! Quy củ giang hồ, họa không lan tới người nhà. Ban đầu là ta đắc tội ngươi, bây giờ ta để mạng lại trả nợ chưa đủ ư?”

Phí Xương Lê cười lạnh nói: “Lâm Nhai Tử ơi là Lâm Nhai Tử, ngươi vẫn ngây thơ như vậy, ai nói với ngươi là họa không lan tới người nhà?

Ta giết ngươi, diệt Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi rồi để lại mạng cho con gái ngươi, đợi tương lai con bé tu luyện thành tài, chờ ta già rồi tới tìm ta báo thù?

Ai cũng biết nữ nhi của ngươi là người có thiên phú xuất sắc trong số những tuấn kiệt trẻ tuổi ở Phương Lâm Quận, không thua gì nam nhi. Tương lai con bé sẽ trưởng thành tới cảnh giới gì, ai mà nói trước được đây?

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, ngươi nghĩ ta ngu ngốc lắm sao?”

Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.

“Nói hay lắm, giết người tru tâm, nhổ cỏ tận gốc. Làm việc gì cũng vậy, một là làm, hai là làm tới cùng. Phí gia chủ, nếu kiếp sau ngươi cũng giác ngộ như vậy, chắc chắn sẽ là đại nhân vật.”

Người của Thương Thiên Minh nhìn xuống dưới, hơn mười võ giả liên tiếp lên núi, thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan, những người dẫn đầu đều là cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ thấy người tới thì kích động tới mức không nói thành lời.

Lâm Phượng Vũ vẻ mặt vui mừng nói: “Sở tiền bối!”

Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, đương nhiên những môn phái nhỏ này không có tư cách làm quen với y. Nhưng Sở Hưu thì khác, tuy y không ở Phương Lâm Quận bao lâu nhưng đã gây dựng được tiếng tăm không nhỏ, mọi người ở đây mới nghe thấy chữ Sở thôi đã đoán được người trước mặt là ai.

Chẳng phải y đang làm quận trưởng ở Thương Ngô Quận à? Sao lại tới Phương Lâm Quận?

Phí Xương Lê quan sát cẩn thận Sở Hưu một hồi, khi hắn phát hiện tuy khí tức trên người Sở Hưu rất cường đại nhưng cảnh giới còn chưa tới Thiên Địa Thông Huyền, hắn không khỏi hừ khẽ một tiếng.

Với tình hình ở Phương Lâm Quận hiện tại, cho dù có một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây cũng vô dụng, nói chi một Sở Hưu.

Phí Xương Lê chỉ ngạc nhiên một chút rồi lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ta biết ngươi, ngươi là một khách khanh, không giống những người khác của Hoàng Thiên Các.

Hôm nay Hoàng Thiên Các đã là lầu cao sắp sụp, ngươi nên ngoan ngoãn trở về làm việc của ngươi đi, đừng đi theo Hoàng Thiên Các vào con đường chết!”

Sở Hưu gật đầu đáp: “Nói rất có lý, cho nên, ngươi có thể chết rồi.”

Sau Sở Hưu dứt lời, không chút dấu hiệu báo trước, một luồng đao quang đã bay ra!

Sở Hưu tới Phương Lâm Quận là để giải quyết vấn đề, còn giải quyết như thế nào? Rất đơn giản, giết.

Nếu đã giết, vậy đương nhiên không cần phải phí nhiều nước miếng rồi, trực tiếp giơ đao chém là được.

Đao này của Sở Hưu chém ra, người của Thương Thiên Minh không kịp phản ứng, không chút phòng bị, ai mà ngờ đang nói chuyện yên lành mà bên kia trực tiếp động đao.

Phí Xương Lê đang định phóng thích lĩnh vực, nhưng đao này của Sở Hưu quá nhanh chóng, thậm chí vượt qua tốc độ phản ứng của hắn, chỉ trong giây lát đã tới trước mặt Phí Xương Lê.

Trong thời khắc sinh tử khủng khiếp đó, Phí Xương Lê rống lên điên cuồng, khí huyết quanh người bộc phát, vô số thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào cơ thể của hắn, kết hợp với khí huyết hóa thành hai con huyết long, ngưng tụ thành Bàn Long Ấn ngăn trước mặt hắn.

Ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng bùng nổ, Bàn Long Ấn tiêu tan, đao quang vỡ vụn.

Trên đầu Phí Xương Lê đã đổ mồ hôi lạnh, thậm chí hắn cũng không ngờ năng lực phản ứng của mình lại nhanh như vậy.

Nhưng một khắc sau hắn lại cảm thấy không đúng.

Tới lúc hắn phản ứng lại, một luồng đao quang sắc bén tới cực hạn dễ dàng phá tan cương khí hộ thể của hắn, chém hắn thành hai nửa!

“Ảo thuật!”

Mọi người ở đây lập tức giật nảy mình.

Không ai ngờ đao thứ nhất của Sở Hưu lại là giả, kể cả Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng không kịp phản ứng.

Khoảnh khắc này, sắc mặt Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Có thể có sức chiến đấu cỡ này, Sở Hưu trước mặt có phải cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay không, đã không quan trọng.

Phí Xương Lê bị giết chết đầu tiên, Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng không lỗ mãng động thủ, ngược lại trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi nhất quyết đứng về phía Hoàng Thiên Các đối địch với chúng ta ư?

Truyền nhân của Cổ Tôn vào giang hồ là để rèn luyện, phải nghĩ tới mình đầu tiên, sao ngươi phải liều mạng vì Hoàng Thiên Các?

Hiện giờ trong Thương Ngô Quận, ngươi cũng là quận trưởng, hay là ngươi và ta cũng phản lại Hoàng Thiên Các, đến lúc đó ngươi không phải là quận trưởng của Thương Ngô Quận nữa, mà là chủ nhân!”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đề nghị không tệ, có thể suy nghĩ.”

Thấy Sở Hưu đáp ứng thống khoái như vậy, Hạ Hầu Cửu Tiêu cũng sửng sốt, có vẻ hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại trả lời như vậy.

“Đúng rồi, nghe nói ngươi họ Hạ Hầu có phải không?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Hạ Hầu Cửu Tiêu ngây ngốc gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy mình không theo kịp lối suy nghĩ của Sở Hưu, chuyện này thì liên quan gì tới việc hắn họ Hạ Hầu hay không?

Sở Hưu khẽ lắc đầu nói: “Nhưng rất đáng tiếc, ta rất ghét người họ Hạ Hầu. Cho nên trước khi làm phản Hoàng Thiên Các, ta mời ngươi chết đi!”

"Ngươi đùa bỡn ta!?"

Sắc mặt Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức trầm xuống, nắm lấy thanh trọng kiếm sau lưng, khí tức quanh người thu liễm, nhưng lại như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào, vô cùng kinh khủng.

Trước khi công khai làm phản Hoàng Thiên Các, tại Phương Lâm Quận hắn đã là nhân vật số một. Trong chuyện này hắn còn là người tổ chức Thương Thiên Minh, dám khiêu chiến với Hoàng Thiên Các, một tiểu bối như Sở Hưu lại dám trêu chọc hắn, hai bên đã không thể hòa đàm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận