Côn Luân Ma Chủ

Chương 1709: Không ai đi được!

Lúc này Hướng Tưởng cũng kết ấn đánh ra, vầng trăng hiện lên giữa không trung, không ngờ lại chiếu rọi xuống người Sở Hưu, khiến từng bóng đen hiện lên, trực tiếp quấn quanh người y, khiến y không nhúc nhích được.

Ngay lúc long trảo của Trần Cửu Long đánh xuống, rốt cuộc Sở Hưu cũng hành động.

Một quyền đơn giản đánh ra, nhưng lực lượng cường đại ầm ầm bộc phát tới cực hạn. Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng kim quanh người Trần Cửu Long vỡ vụn, long hình trực tiếp bị đánh tan!

Khoảnh khắc này Trần Cửu Long trợn tròn hai mắt, nội tạng của hắn cũng bị lực lượng cường đại từ quyền của Sở Hưu làm cho chấn động. Nhưng hắn vẫn không thể tin nổi sức mạnh của Sở Hưu còn cường đại hơn hắn, mà còn mạnh hơn nhiều đến vậy.

Thực ra Trần Cửu Long cảm thấy lực lượng thân thể của mình rất cường đại, đây chỉ là hắn tự cảm thấy thế mà thôi.

Chưa cần nói tới Trần Thanh Đế, sau khi luyện hóa máu của ma thần, lực lượng của Sở Hưu đã đạt tới mức dưới cảnh giới Võ Tiên vô địch thủ.

Tuy thân thể của Trần Cửu Long rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn thân thể của võ giả Chiến Võ Thần Tông cùng cấp một chút, nhưng vẫn kém xa Sở Hưu.

Cùng lúc, quanh người Sở Hưu lan tỏa Thần Vực, chỗ bóng đen kia lập tức bị phá tan, y lập tức đánh thẳng về phía Hướng Tưởng.

Trong hai người này, thật ra Trần Cửu Long rất dễ giải quyết, nhưng Hướng Tưởng ở bên cạnh lại khiến cho một kẻ vốn rất dễ giải quyết lại trở nên cực kỳ khó đối phó.

Cho nên giết Hướng Tưởng trước, còn Trần Cửu Long thì phất tay là diệt được.

Đao mang chém xuống, Hướng Tưởng hoảng sợ, thân thể hóa thành ánh trăng tiêu tán, khiến đao này thất bại.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu tay niết ấn quyết, chỉ trong chớp mắt trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm, lực lượng cường đại bao phủ trong không gian vài trăm trượng. Dưới cơn mưa máu này, ánh trăng bị thu hẹp tới cực hạn, căn bản không cách nào giúp Hướng Tưởng che giấu thân hình.

Hư không bị xé rách, hư ảnh ma thần khổng lồ trực tiếp vươn tay chộp về phái Hướng Tưởng.

Hướng Tưởng như ôm lấy vầng trăng vào lòng, ánh trăng bạc ngăn trước người hắn, bùng sáng. Ánh trăng lạnh lẽo tịnh hóa lực lượng của Đại Bi Chú.

Lực lượng trong ánh trăng kia không phải lực lượng trấn tà tru ma của Đạo môn hay Phật tông, mà là một loại lực lượng hết sức kỳ lạ, không ngừng đồng hóa lực lượng dị chủng.

Nếu là đối phó với võ giả cùng cấp, chiêu này của Hướng Tưởng có thể nói là cực mạnh. Nhưng đáng tiếc, lực lượng của Sở Hưu quá cường đại.

Chỉ riêng lực lượng của Đại Bi Chú đã khiến Hướng Tưởng khó lòng đối phó nổi, trán đổ mồ hôi.

Thấy Hướng Tưởng không ngăn cản nổi, Trần Cửu Long không để ý tới nội tạng vừa bị chấn động tới mức đau nhức, lập tức cắn răng lao về phía Sở Hưu..

Thân thể hóa thành hình rồng, như phi long tại thiên từ trên không giáng xuống, trực tiếp tạo thành một cơn bão cuồng bạo, phát ra từng tiếng long ngâm kinh thiên động địa.

Nhưng đáng tiếc, đứng trước lực lượng tuyệt đối, vẫn không có bất cứ tác dụng nào.

Vẫn là một quyền đơn giản, vẫn là một quyền mang theo lực lượng cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã khiến Trần Cửu Long trực tiếp bay ngược ra ngoài, cười khổ hình rồng trên người cũng bị đánh tan.

Thực lực của hai người Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tuyệt đối không yếu, có thể nói là không kém hơn đệ tử của các đại phái đỉnh cao. Chỉ tiếc, bọn họ gặp phải Sở Hưu.

Đối với Sở Hưu hiện tại, cho dù tình trạng của y không được tốt, y vẫn không để cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường vào mắt.

Trừ phi gặp Tân Già La hoặc nhân vật cỡ Phương Dật Chân của Trần Thanh Đế, mới có thể khiến Sở Hưu coi như đối thủ thật sự của mình.

Hướng Tưởng cắn răng quát lớn: “Nguyên thần của hắn đã trọng thương trong lúc giao chiến với quỷ tướng, dùng chiêu đó đi. Chỉ cần phá vỡ phòng ngự của hắn, ta có thể thi triển Khiên Nguyệt Dẫn Hồn Thuật đánh trọng thương nguyên thần của hắn!”

Trần Cửu Long nghe vậy lập tức hiểu Hướng Tưởng đang nói chiêu nào.

Chỉ trong chớp mắt, hắn niết ấn quyết, khí huyết quanh người ầm ầm bộc phát. Không ngờ làn da hắn lại nổi lên từng lớp cơ bắp vằn vện, tựa như lân giáp.

Cùng lúc, Hướng Tưởng cũng niết ấn quyết, lực lượng cương khí nguyên thần bùng lên tới cực hạn, tỏa ra từng ánh trăng màu bạc. Thân thể hắn được ánh trăng bao phủ, khiến cho Trung Châu vốn không thấy ánh mặt trời bỗng xuất hiện một vầng trăng tròn.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả ánh trăng đều rơi vào người Trần Cửu Long, chớp mắt sau Nguyệt Vũ Long Đằng!

Đây không còn là cương khí hóa hình nữa là thật sự có ý cảnh long hình!

Lấy trăng làm long hồn, lấy thân thể Trần Cửu Long làm thân rồng, dưới Nguyệt Vũ Long Đằng đã không còn bóng dáng Trần Cửu Long, chỉ thấy một con cự long dài hơn trăm trượng sinh động như thật, mang theo ánh trăng lạnh lẽo lấp lánh, đánh về phía Sở Hưu!

Sở Hưu nhíu mày, nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ: “Thần thông, thú vị.”

Hiện tại Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đang sử dụng chính là thần thông, là thần thông hàng thật giá thật.

Trong Đại La Thiên, ngoài kẻ bất bình thường như Sở Hưu, đại đa số võ giả bình thường rất khó nắm giữ thần thông trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Vì bọn họ không gánh được lực phản chấn của thần thông, cho dù học được cũng không dám dùng.

Còn Trần Cửu Long và Hướng Tưởng lại rất sáng tạo, không ngờ lại chia một thức thần thông thành hai phần, mỗi người tự tu hành sau đó phối hợp lại cùng thi triển. Như vậy hai người sẽ cùng gánh lực phản chấn, có thể thi triển thuận lợi như lúc này.

Nhưng như vậy yêu cầu hai bên phải có ăn ý về tâm linh, bằng không lệch một chút thôi cũng không thành công được.

Nhưng nghĩ lại thì hai đại nam nhân ở cạnh nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, vô tư lự, đồng thời luyện công tu hành, còn phải luyện tới mức tâm linh ăn ý, Sở Hưu cũng cảm thấy mất tự nhiên.

Đối mặt với thần thông như vậy mà Sở Hưu còn tâm trạng suy nghĩ linh tinh, không phải khinh địch mà là tự tin!

Ngay sau đó, Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị Sở Hưu hấp thu.

Khi thân thể ma thần ngàn trượng sừng sững giữa thiên địa xuất hiện, thậm chí chạm cả vào trận pháp của Trung Châu, Trần Cửu Long hóa rồng cùng lắm cũng chỉ là một con lươn nho nhỏ.

Tiếp đó Sở Hưu xuất quyền đánh xuống, trực tiếp đánh bay vài trăm trượng.

Hình rồng tiêu tán, ánh trăng tan biến, Trần Cửu Long và Hướng Tưởng cùng hộc máu, ánh mắt đầu kinh ngạc.

Còn Vũ Văn Phục thấy hai người liên thủ cũng bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, cho dù thi triển lá bài tẩy cũng chẳng khác gì hắn lúc trước, hắn không khỏi quay về phía Tư Không Đàm quát lớn: “Còn ngây ra làm gì? Còn không mau ra tay?”

Thấy hai bên thậm chí thi triển cả thần thông, Tư Không Đàm đã hoàn toàn sụp đổ.

Trước đó hắn đã chửi thầm Vũ Văn Phục suốt dọc đường, lúc này rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

“Ra tay cái con bà nhà ngươi! Cái thằng ngu ngốc tự đại phát cuồng kia, đầu óc ngươi bị lừa đá hay bị cửa kẹp? Hay là trời sinh thiếu phát triển? Suốt ngày chỉ biết kêu ra tay, ngươi đánh được người ta sao ngươi không ra tay?

Ngươi chán sống muốn chui đầu vào chỗ chết chứ ông đây vẫn còn mười mấy thê thiếp, ta không muốn tương lai con trai ta phải mang họ người khác đâu!”

Mắng một chặp, thân hình Tư Không Đàm hơi động, trực tiếp xoay người bỏ trốn, để lại Vũ Văn Phục bị chửi tới đờ đẫn.

Nhưng không đợi hắn chạy được bao xa, một lĩnh vực kỳ quái đã trực tiếp bao phủ lấy hắn.

Trong lĩnh vực đó, lực lượng thời gian như rối loạn, mặc cho hắn né tránh thế nào cũng không thoát.

Tiếp đó một bàn tay đột xuống đập xuống, đánh thẳng hắn vào lòng đất. Một lão già trông như nông dân chắp hai tay sau lưng, chậm rãi hạ từ trên không xuống, lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc mập kia, ngươi định chạy đâu?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận