Côn Luân Ma Chủ

Chương 1853: Nguy cơ và cơ hội

Còn sau đó Lăng Tiêu Tông thừa nhận Côn Luân Ma Giáo cũng mang ý nghĩa tương tự, là để Côn Luân Ma Giáo trở thành tấm bình phong ở khu vực Nam Man, giúp bọn họ chống lại các đại tông môn ở Nam Vực.

Thật ra hai bên không có tình cảm gì, tất cả chỉ là lựa chọn dựa theo xu hướng và lợi ích.

Còn bây giờ đại nạn lâm đầu, đương nhiên mỗi người dựa vào thủ đoạn của mình.

Nếu Lăng Tiêu Tông không bảo vệ được Đông Vực, Côn Luân Ma Giáo cũng không để ý lên thay thế Lăng Tiêu Tông trấn thủ Đông Vực!

Nhìn mọi người trước mặt như gặp đại địch, gương mặt Sở Hưu mỉm cười nói: “Chư vị nghe ta nói này, không cần căng thẳng như vậy. Đối với chúng ta mà nói, chuyện này không chỉ là uy hiếp mà còn là một kỳ ngộ, một kỳ ngộ rất lớn!

Côn Luân Ma Giáo ta đặt chân ở Đông Vực lâu như vậy, có thể chia ba thiên hạ với Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các, nhưng vì sao không biến thành một nhà độc đại?

Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng tình thế nguy cấp này, nó có thể biến thành cơ hội!”

Tất cả mọi người còn đang suy nghĩ ý tứ của Sở Hưu, lúc này lại có một con Tương Tư Thiền bay đến.

Sở Hưu lại lấy một con Tương Tư Thiền, nhìn hai con ve ân ái xong, lần này Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi trầm giọng nói: “Cho trận tuyến phòng ngự co lại, mở trận pháp.

Ngụy lão, mời ngươi xuống hạ giới chỉnh lý toàn bộ đệ tử, trừ một số đệ tử trấn thủ, những người còn lại đưa hết lên thượng giới.

Viên Cát, Triều Hoàng, mở Vô Căn Thánh Hỏa đại trận, khi cần thiết dùng lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa đối địch.”

Liên tiếp phát mệnh lệnh xuống, Mai Khinh Liên đột nhiên hỏi; “Ngươi làm vậy có vẻ không chỉ để phòng ngự?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đương nhiên không phải chỉ để phòng ngự. Ta đã nói rồi, lần này vừa là nguy cơ vừa là kỳ ngộ. Nếu lợi dụng được, giết Diệp Duy Không, Hàn Giang Thành sẽ là của chúng ta, thậm chí toàn bộ Đông Vực sẽ là của chúng ta!”

...

Ba ngày trước, trong Hàn Giang Thành.

Khi Phương Bạch Độ dùng bí pháp Hoán Ảnh Di Nguyệt dịch chuyển tất cả mọi người tới Hàn Giang Thành, hắn thiếu chút nữa mệt đứt hơi.

Trong quá khứ hắn chỉ dùng bí pháp này một mình, còn lần này lại phải dịch chuyển hơn trăm người. Tiêu hao như vậy khiến cho Võ Tiên như hắn cũng thiếu chút nữa kiệt sức.

Cũng may kế hoạch của Thiên Hạ Kiếm Tông chỉ là điều một số võ giả tinh nhuệ tập kích, phá tan chiến lực cao tầng của đối phương sau đó lại triệu tập võ giả Nam Vực tấn công chính diện với quy mô lớn.

Nếu Thiên Hạ Kiếm Tông dịch chuyển tất cả mọi người sang, chắc chắn Phương Bạch Độ sẽ đình công ngay lập tức.

La Sơn nhìn mọi người ở đây một lượt, trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện này không nên chậm trễ, hy vọng lần sau gặp mặt toàn bộ Đông Vực đã nằm trong túi chúng ta!”

Mọi người ở đây gật nhẹ đầu, chia ra ba đường bắt đầu rời khỏi.

Trong đó Hàn Giang Thành là chậm nhất, vì Diệp Duy Không còn phải triệu tập các đệ tử, trực tiếp điều động toàn bộ lực lượng Hàn Giang Thành tổng tấn công Côn Luân Ma Giáo!

Mục tiêu của đám người La Sơn là toàn bộ Đông Vực, còn mục tiêu của Diệp Duy Không lại chỉ là Sở Hưu.

Long Linh Nhi ở một bên thoải mái thả mấy con Tương Tư Thiền bay đi, thái độ bình tĩnh tới mức ngay cả Lạc Phi Hồng cũng phải bái phục.

Trước đó Lạc Phi Hồng còn đang nghi hoặc không biết Long Linh Nhi định thả cổ trùng như thế nào.

Kết quả Long Linh Nhi ngang nhiên thả chúng đi mà không khiến ai phát giác, chuyện này khiến Lạc Phi Hồng kinh ngạc, cảm thấy trí thông minh của mình bị áp đảo hoàn toàn.

Theo lời Long Linh Nhi, phương thức làm gián điệp tốt nhất là không coi mình là gián điệp.

Rất nhiều người biết chuyện cô am hiểu cổ thuật, chơi mấy con côn trùng nhỏ đáng yêu cũng đã sao?

Huống chi cô rất tự tin vào cổ thuật của mình, cho dù là Võ Tiên lấy được cổ trùng của cô cũng đừng hòng moi được tin tức gì trong đó.

Lạc Phi Hồng tới bên cạnh Long Linh Nhi hỏi: “Nghe ta nói này, lát nữa chuẩn bị động thủ, sao tâm lý ta thấy mất tự nhiên như vậy?

Nói thật ông già Hứa Thiên Nhai kia đối xử không tệ với ta, thậm chí còn lấy cả Long Huyết Tửu bí truyền của chi phái bọn họ ra để ta uống như nước lã. Bây giờ bảo ta đâm sau lưng hắn một đao, ta thật sự không xuống tay được.”

Long Linh Nhi thư giãn thân thể, nhẹ nhàng dựa vào người Lạc Phi Hồng nói: “Ồ? Chẳng lẽ Sở giáo chủ đối xử không tốt với ngươi à?”

Con mắt Lạc Phi Hồng xoay chuyển, nhân cơ hội ôm Long Linh Nhi một cái, thơm thơm mềm mềm, cảm xúc đúng là không tệ.

Thấy Long Linh Nhi không có phản ứng gì, cô mới nói: “Đương nhiên Sở Hưu cũng đối xử với ta không tệ. Thực ra trên đời này hiếm có ai đối xử với ta không tệ.

Có lẽ ngươi không biết, lúc trước tộc nhân của ta, người có huyết mạch chí thân với ta lại muốn bắt ta đem đổi lấy sự che chở của Thương Thủy Doanh thị, trao đổi như một món hàng hóa.

Là Sở Hưu và mấy tên Mạc Thiên Lâm kia cứu ta trong tình huống thực lực kém xa tít tắp đối phương.

Cho nên ngoài mấy người bọn họ và sư phụ Mạc Dã Tử ở Tắc Hạ Võ Viện, không ai đối xử tốt với ta.

Bây giờ ông lão Hứa Thiên Nhai kia đối xử với ta tốt như vậy, ta thật sự không đành lòng. Mà chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì à?”

Long Linh Nhi cười khẽ nói: “Phương Bạch Độ coi ta là truyền nhân duy nhất, đương nhiên cũng đối xử với ta không tệ.

Nhưng ta khá hơn ngươi ở một chỗ, mọi người trong Bái Nguyệt Giáo đều đối xử với ta không tệ.

Tuy Đông Hoàng Thái Nhất luôn ngứa mắt với ta, thường xuyên châm chọc ta, nhưng nếu ta xảy ra chuyện chắc chắn hắn sẽ liều mạng cứu ta.

Đại tế ti và ta cùng là người Miêu, đối xử với ta như con gái vậy.

Giáo chủ, ừm... không phải Sở giáo chủ mà là Dạ giáo chủ.

Tuy hắn rất ít khi nói chuyện, nhưng từ khi ta trở thành thánh nữ, hắn luôn luôn để ý tới ta, sợ Trường Sinh Cổ trong người ta bộc phát.

Cho nên ta biết, dù sao căn nguyên của ta cũng là ở Bái Nguyệt Giáo, hơn nữa trước đó Sở giáo chủ cứu tính mạng ta, việc mà hắn đã giao phó thì chắc chắn ta phải hoàn thành.

Yên tâm, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, trên thế gian này có rất nhiều thứ không cách nào làm tới mức thập toàn thập mỹ, chỉ riêng chuyện xứng với bản tâm của mình đã là khó khăn lắm rồi.

Đến lúc đó cứ hành động theo hoàn cảnh là được, không khéo tình hình lại không tồi tệ như trong tưởng tượng của ngươi thì sao?”

Không đợi Lạc Phi Hồng nói gì, cô chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, khiến cho Lạc Phi Hồng lập tức ngậm miệng lại.

Phương Bạch Độ đẩy cửa ra, thấy hai cô gái ôm nhau cũng không có cảm giác kỳ quái gì.

Mấy cô bé luôn thích thân thân thiết thiết, chuyện này rất bình thường, cho nên hắn chỉ ho khan một tiếng rồi nói: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, bên phía Hàn Giang Thành đã chuẩn bị động thủ rồi, chúng ta cũng phải xuất phát thôi.

Đúng rồi, Linh Nhi, ngươi cầm cái này đi, lúc mấu chốt thì sử dụng.”

Nói đoạn, Phương Bạch Độ nhét cho Long Linh Nhi một món ngọc được trạm khắc như vầng trăng khuyết, bề ngoài trắng toát nhẵn nhụi, tựa như trang sức chứ không giống binh khí.

Phương Bạch Độ trầm giọng nói: “Đây là bí bảo truyền thừa của chi phái Cổ Nguyệt chúng ta, Huyễn Nguyệt Luân. Lúc phòng ngự có thể kéo mình vào không gian, trừ phi đối phương có thể xé rách quy tắc không gian, bằng không không cách nào phá vỡ.

Tấn công thì có thể giam cầm đối phương trong đó, không gian trong đó kiên cố tương đương với một bí cảnh cỡ nhỏ.”

Lúc này Hứa Thiên Nhai cũng đi tới đưa một cái vảy rồng cho Lạc Phi Hồng: “Đây là Long Lân Giáp bí truyền của chi phái Trấn Long Thần Tướng chúng ta, nó được chế tạo từ một cái vảy của chân long.

Dùng máu tươi của mình kích hoạt nó sẽ tự động hóa thành áo giáp bám lên người, chỉ cần không hao hết máu tươi, áo giáp sẽ tiếp tục tồn tại.

Trận chiến này rất nguy hiểm, lúc cần thiết các ngươi có thể sử dụng mấy lá bài tẩy này.”

Trước đó đệ tử của bọn họ bị Sở Hưu giết chết, đây coi như vết xe đổ.

Cho nên lần này để đề phòng vạn nhất, bọn họ trực tiếp nhét lá bài tẩy nhà mình vào tay hai cô gái, tránh cho đệ tử mới thu nhận gặp bất trắc gì.

Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi nhận đồ, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều lóe lên vẻ phức tạp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận