Côn Luân Ma Chủ

Chương 939: Thanh trừ phản đồ 1



Ba điều kiện mà Tụ Nghĩa Trang đưa ra đều đã được tính toán kỹ lưỡng, nghĩ cho toàn bộ nhánh Ẩn Ma không để ai hưởng lợi riêng.

Điều kiện thứ nhất là Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ đại biểu cho chính thống trong Ma đạo, trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma BIJ Bái Nguyệt Giáo cướp đi.

Thứ này mang ý nghĩa tượng trưng nhiều hơn tác dụng thực tế, có điều nó dẫu sao cũng đại biểu cho Côn Luân Ma Giáo chính thống năm xưa, giờ quay lại nhánh Ẩn Ma cũng coi như vật quy nguyên chủ.

Điều kiện thứ hai là nhánh Ẩn Ma bọn họ không muốn vì Bái Nguyệt Giáo mà tổn thương lực lượng bản thân.

Đứng ở vòng ngoài hỗ trợ chia sẻ một chút áp lực cũng được, chủ yếu vẫn do Bái Nguyệt Giáo tự mình chống đỡ.

Điều kiện thứ ba lại dính dáng tới một số thù oán năm xưa của Côn Luân Ma Giáo.

Ngày trước dưới trướng Côn Luân Ma Giáo có vô số thế lực nhỏ, khi đối mặt với liên minh Chính đạo, những người này hoặc lựa chọn tử chiến đến cùng, hoặc là như nhánh Ẩn Ma, ẩn nấp xuống dưới lòng đất, thỉnh thoảng gây phiền toái cho tông môn Chính đạo.

Nhưng luôn có những người ý chí không được kiên định, lựa chọn bỏ trốn.

Nhánh Ẩn Ma không truy cứu gì hành động của đám người này, mỗi người có chí riêng, không phải ai ai cũng sẵn sàng chịu chết.

Nhưng hành động của một số kẻ khác lại khiến nhánh Ẩn Ma không cách nào tha thứ, tỉ như Địa Ma Đường mà Ngụy Thư Nhai nói.

Địa Ma Đường là một đường khẩu lớn dưới trướng Côn Luân Ma Giáo ngày trước. Khi tông môn Chính đạo đánh tới đường chủ không những không ra tay chống đỡ lại còn âm thầm đánh lén đồng môn, thu gom bảo vật tài nguyên rồi bỏ trốn.

Hành động phản bội này còn ghê tởm hơn cả kẻ địch. Thời gian qua nhánh Ẩn Ma luôn muốn báo thù, nhưng lại bị Bái Nguyệt Giáo ngăn cản.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Địa Ma Đường kia sau khi bỏ trốn lại lấy đại lượng bảo vật ra giao cho Bái Nguyệt Giáo, xin Bái Nguyệt Giáo che chở.

Đại chiến chính ma lúc đó chỉ có Bái Nguyệt Giáo đứng ngoài, có thể chống đỡ được tông môn Chính đạo đã kiệt sức cùng dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo.

Đông Hoàng Thái Nhất trầm tư một hồi, một lúc lâu sau mới phun ra một chữ: “Được!”

Điều kiện của nhánh Ẩn Ma vừa vặn trong phạm vi chấp chận của hắn.

Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ mặc dù quý giá, nhưng với uy thế của Bái Nguyệt Giáo bọn họ, cho dù không có Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ, bọn họ vẫn là tông môn đệ nhất Ma đạo, thứ biểu tượng như vậy nếu nhánh Ẩn Ma muốn, cho họ là được.

Còn nhánh Ẩn Ma sẽ không xuất thủ toàn lực, chuyện này Đông Hoàng Thái Nhất đã dự liệu từ trước. Ngược lại nếu nhánh Ẩn Ma nói sẽ dốc toàn lực ra tay giúp Bái Nguyệt Giáo bọn họ, Đông Hoàng Thái Nhất mới thấy nghi ngờ.

Điểm cuối cùng thật ra Đông Hoàng Thái Nhất lại không để ý nhất.

Người hứa hẹn che chở cho đám phản đồ kia là tiên tổ Bái Nguyệt Giáo ngày trước chứ không phải bọn họ.

NHững năm gần đây đám người kia cũng khá hiểu chuyện cho nên Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng để ý tới họ. Nhưng giờ Bái Nguyệt Giáo đang gặp nguy cơ, lời hứa mấy trăm năm trước có là cái gì?

Ngụy Thư Nhai quay về phía bức tượng Ma Chủ sau lưng mình, trầm giọng nói: “Trước tượng Độc Cô đại nhân, hôm nay nhánh Ẩn Ma chúng ta xin thề, trong thời khắc Bái Nguyệt Giáo gặp nguy hiểm nhất sẽ ra tay một lần. Nếu làm trái lời này chắc chắn sẽ bị tâm ma phản phệ, vĩnh viễn đọa lạc vào A Tỳ!”

Giới Ma đạo đại đa số đều không coi trọng chữ tín.

Chỉ có điều tới cấp bậc của Đông Hoàng Thái Nhất cùng Ngụy Thư Nhai, bọn họ đã khinh thường chuyện nói dối.

Cho nên lời thề này thật ra chỉ là một liều thuốc an thần cho đối phương mà thôi.

Nhánh Ẩn Ma không bái thần phật, chỉ kính Ma Chủ.

Chưa nói tới chuyện bọn họ vi phạm lời thề này sẽ thật sự bị tâm ma phản phệ, chí ít cũng bị nhánh Minh Ma chế nhạo cả đời.

Đông Hoàng Thái Nhất trầm giọng nói: “Lát nữa sẽ có người đưa Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ tới, có điều tuy Bái Nguyệt Giáo chúng ta sẽ không che chở cho đám người Địa Ma Đường kia nữa nhưng các ngươi phải tự xử lý, Bái Nguyệt Giáo chúng ta giờ không có thời gian giúp các ngươi xử lý phản đồ.

Hơn nữa cho dù không có Bái Nguyệt Giáo che chở, đám người kia đã bám rễ sinh trồi tại Tây Sở, dựa vào hoàng tộc Tây Sở. Tin tức chỉ có vậy thôi, các ngươi tự giải quyết đi.”

Nói xong, Đông Hoàng Thái Nhất trực tiếp bỏ đi, cực kỳ nhanh chóng.

Bái Nguyệt Giáo thật sự tới thời khắc cực kỳ nguy cấp, Đông Hoàng Thái Nhất thậm chí không muốn làm trễ nải một khắc đồng hồ.

Đại điện im lặng cả nửa ngày sau đó mới có người mở miệng: “Lần này ai ra tay giải quyết đám phản đồ kia?”

Giải quyết đám phần đồ Địa Ma Đường không chỉ báo thù được cho Côn Luân Ma Giáo ngày trước, trong chuyện này cũng có một chút lợi ích.

Ngày trước Địa Ma Đường âm thầm đánh lén đồng môn, trong tay bọn họ cũng có không ít chí báo của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Lúc trước Địa Ma Đường đã dâng tặng cho Bái Nguyệt Giáo một phần chí bảo, coi như tiền gia nhập, đổi lấy sự che chở của Bái Nguyệt Giáo, nhưng vẫn còn một phần đang nằm trong tay bọn họ.

Giờ nếu giải quyết đám người Địa Ma Đường này, những bảo vật của Côn Luân Ma Giáo năm xưa cũng được thu hồi, phân chia ra sao cũng là một nan đề.

Trạng thái hiện tại của nhánh Ẩn Ma đang rất khó xử, không có người quản lý toàn cục, nhưng ai ai cũng muốn kiếm lợi cho mình.

Ngụy Thư Nhai dựa vào thâm niên cùng danh tiếng có thể phát biểu ý kiến một chút, trấn áp mọi người.

Nhưng trong vấn đề khác đám người này còn nể mặt Ngụy Thư Nhai, còn một khi động tới lợi ích, thanh danh vị lão tiền bối này cũng khó mà dùng được.

Nhìn qua bốn phía, Ngụy Thư Nhai âm thầm lắc đầu nói: “Đối phó với đám tạp chủng Địa Ma Đường kia không cần chúng ta cùng ra tay, phái một số tiểu bối, để bọn chúng tự bàn bạc là được.

Mấy lão già chúng ta chấp chưởng nhánh Ẩn Ma bao lâu như vậy rồi, cũng nên cho đám tiểu bối cơ hội ra mặt, tương lai nếu chúng ta qua đời sẽ là bọn chúng ngồi đây thương lượng đại sự. Giờ cho chúng kết bạn rèn luyện một chút cũng tốt.”

Đám đại lão nhánh Ẩn Ma ở đây đều gật nhẹ đầu, cách này cũng tính là công bằng, chí ít không ai chịu thiệt.

Ước định ngày phái người tới xong, mọi người trực tiếp giải tán.

Sau khi trở lại cung điện của mình, Ngụy Thư Nhai thở dài một cái nói: “Các ngươi đều thấy rồi đấy, tình thế nhánh Ẩn Ma chúng ta đang như vậy, ai ai cũng có tâm tư riêng.

Thế hệ ta còn có thể chống đỡ được, đời sau thật chẳng biết nên làm thế nào.”

Chử Vô Kỵ uể oải ngồi phịch xuống ghế nói: “Ngụy lão, ngài lo lắng nhiều quá.

Thiên hạ này có Chính sẽ có Ma, nhánh Ẩn Ma không tự cố gắng vì bản thân, ngài không thể giúp toàn bộ nhánh Ẩn Ma kéo dài được.

Truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo năm xưa sẽ không mất, chẳng qua chỉ đổi tên mà thôi.”

Chử Vô Kỵ ngược lại nhìn rất thoáng, đương nhiên chuyện này cũng có một phần nguyên nhân là vì hắn vốn không coi như người của nhánh Ẩn Ma.

Hắn chỉ nửa đường gia nhập Ma đạo, người ta trước kia là hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật, là tuấn kiệt Chính đạo.

Cho nên Chử Vô Kỵ chỉ cảm kích một mình Ngụy Thư Nhai, còn những người khác trong nhánh Ẩn Ma sống chết ra sao? Hắn không quan tâm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận