Côn Luân Ma Chủ

Chương 1841: Uy thế

Nhưng thái độ của gia chủ Giang gia này lại cực kỳ ương ngạnh, chỉ vào đệ tử giữ cửa, tức giận nói: “Ta mặc kệ! Trước đó các ngươi đâu có nói như vậy!

Sở đại nhân hùng tài vĩ lược, lòng dạ khí độ bao dung thiên hạ, sao lại làm chuyện cự tuyệt khách khứa ngoài cửa như vậy? Ta thấy đám tiểu lâu la gác cửa các ngươi lấy lông gà làm lệnh tiễn, cố tình làm khó chúng ta! Cấp trên của ngươi là ai? Ta muốn gặp giới cao tầng của Côn Luân Ma Giáo, đòi lại công bằng cho ta!”

Lúc này ở một phía khác, Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ cũng trong đám người.

Thấy gia chủ Giang gia cố tình gây sự, Lâm Phượng Vũ định đứng ra quát ngừng, nhưng lại bị Lâm Nhai Tử kéo lại.

“Con gái ngốc, con tưởng tên kia đang gây sự hay sao?”

Lâm Phượng Vũ cau mày nói: “Hôm nay là ngày khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo ta, không phải gây sự thì là gì?”

Lâm Nhai Tử không còn gì để nói, đúng là con gái lớn thì không dùng được, còn chưa gia nhập Côn Luân Ma Giáo đã há miệng nói ‘Côn Luân Ma Giáo ta’ rồi.

Lâm Nhai Tử giải thích: “Giang gia có thể sinh sống như cá gặp nước ở Lâm Kỳ Quận, ngươi nhìn hắn có giống kẻ ngu không? Trong thời điểm này mà hắn dám khiêu chiến với Côn Luân Ma Giáo hay sao? Cho hắn hai cái lá gan cũng không dám, chẳng qua hắn chỉ giở thủ đoạn thu hút sự chú ý của Sở đại nhân mà thôi.

Ngươi nghe hắn nói đi, lời nói không phải chửi mắng Sở đại nhân mà là tâng bốc tán dương.

Lát nữa Sở đại nhân đi ra thấy cảnh này, vì thu nạp lòng người, chắc chắn sẽ mắng đệ tử thủ vệ kia một chút, sau đó ra vẻ rộng lưỡng đón bọn họ vào.

Đến lúc đó các thế lực nhỏ muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo thấy thái độ của Sở đại nhân với Giang gia còn như vậy, chắc chắn sẽ càng yên tâm quy thuận.

Đây là ngàn vàng mua xương ngựa, hiện tại Giang gia đang chủ động muốn làm xương ngựa.

Con gái à, thực lực của con thì không kém, thủ đoạn đối phó với đám già đời này vẫn kém một chút.”

Lâm Phượng Vũ nghe vậy lại cười lạnh nói: “Nếu là như vậy, Giang gia này rõ là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chơi với lửa bị lửa đốt lên người.”

Lâm Nhai Tử ngạc nhiên nói: “Con nói sao?”

Lâm Phượng Vũ điềm nhiên nói: “Sở đại nhân có tâm cơ, nhưng xưa nay ngài ấy khinh thường những kế vặt hạ cấp như vậy, ngài ấy càng không vì chuyện thu nạp lòng người mà bạc đãi người mình.”

Lâm Nhai Tử vừa định nói gì đó, ở một phía khác lại có hai người chậm rãi đi tới.

Một người tay cầm một thanh phi đao vàng kim hình rồng, một người khác mặt không biểu cảm, lưng cõng một thanh trọng kiếm.

Chính là Đường Nha và Nhạn Bất Quy.

Đường Nha lười biếng nói: “Ta chính là cấp trên của hắn, ai muốn tìm ta?”

Gia chủ Giang gia kia vừa đứng ra, không đợi hắn lên tiếng, sắc mặt Đường Nha đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Đánh cho tàn phế.”

Sau lưng hắn, Nhạn Bất Quy bước ra một bước, lực lượng khổng lồ khiến toàn bộ vùng đất rung động.

Trọng kiếm như núi cao ép xuống nhưng tốc độ lại nhanh chóng tới cực hạn, như một ngôi sao băng màu xám, thậm chí mọi người chỉ thấy được một tàn ảnh.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cương khí hộ thể trên người gia chủ Giang gia chẳng khác nào tờ giấy, lập tức bị cắt đứt, xương cốt toàn thân đều bị Nhạn Bất Quy đánh nát một cách cực kỳ chính xác, trực tiếp bay ngược ra ngoài, toàn thân đổ máu, đã không còn thần trí.

Đường Nha đảo mắt một lượt, lạnh nhạt nói: “Hôm nay là ngày đẹp, Côn Luân Ma Giáo ta khai tông lập phái, cho nên không giết người, ta tha cho hắn một mạng.

Loại rõ ràng gì mà dám giở kế vặt trước mặt Côn Luân Ma Giáo ta, đúng là không tự biết mình!”

Nói xong Đường Nha chỉ vào đệ tử thủ vệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi nhìn lại mình đi, có phải mới theo gia chủ một hai ngày đâu, ngủ với nữ nhân lắm quá nên không động đao nổi nữa à? Còn nói nhảm với cái loại này bao lâu như vậy?

Nhớ cho kỹ, Côn Luân Ma Giáo ta là biển chứa trăm sông, nhưng đã vào biển rồi thì đừng có lôi cái bộ dạng trong sông ra cho mất mặt!”

Đệ tử thủ vệ lập tức đỏ mặt giải thích: “Ta đâu có ngủ với nữ nhân, bây giờ ta vẫn còn là đồng nam mà.”

Đường Nha cười mắng: “Ai quan tâm ngươi có thật là đồng nam không? Chưa từng chạm vào nữ nhân thì đáng kiêu ngạo lắm à? Ngoan ngoãn canh gác đi, nhớ kỹ lời ta nói!”

Trước khi đi, Đường Nha còn nhìn mọi người xung quanh một cái, ánh mắt không chú ý cười, chỉ có hàn ý lạnh lẽo.

Những lời này của Đường Nha không phải nói riêng cho đệ tử kia mà còn là nói với bọn họ.

Gia nhập Côn Luân Ma Giáo không có nhiều hạn chế, nhưng lại có rất nhiều quy củ, quy củ tối thiểu là tôn trọng!

Những đệ tử thế lực nhỏ và các võ giả tán tu đều run rẩy, ngoan ngoãn xếp hàng đăng ký vào trong. Có vài người cảm thấy mình dẫn theo hơi nhiều, lập tức bảo người dưới đi bớt, chỉ để lại hai ba tâm phúc, sợ gây phiền toái.

Một phía khác của con đường, hai tăng nhân đứng đó quan sát mọi chuyện.

Trong đó một tăng nhân trẻ tuổi hai mắt nhắm lại, chính là Pháp Tịnh, còn có một lão tăng mặt mũi hiền lành nhưng lại có tu vi thất trọng thiên.

Lão tăng này chính là thủ tọa Tế Không của Địa Tạng Các thuộc Thiên La Bảo Tự, biết Côn Luân Ma Giáo khai tông lập phái nên tới dự lễ.

Sở Hưu và Thiên La Bảo Tự bọn họ hợp tác hai lần, hai bên cũng có không ít quan hệ.

Đương nhiên với thực lực của Sở Hưu, chắc chắn không đến mức loại cường giả như Tế Thiện thiền sư thủ tọa Hóa Sinh Các đích thân tới dự lễ chúc mừng, cho nên phái Tế Không thủ tọa Địa Tạng Khác khá có danh vọng đến đây, ngoài ra còn có người thừa kế của Hóa Sinh Các, Pháp Tịnh.

Đội ngũ này đã là rất nể mặt Sở Hưu.

“Pháp Tịnh, ngươi thấy những người dưới trướng Sở Hưu ra sao?”

Pháp Tịnh trầm giọng nói: “Thực lực cường đại, nội tình hùng hậu, hơn nữa tông môn có cảm giác cực kỳ đoàn kết, trên người lại có sát khí nồng nặc, hiển nhiên là loại võ giả trải qua vô số trận chiến.

Quan trọng nhất là dưới trướng Sở Hưu có rất nhiều võ giả như vậy, thậm chí số lượng còn nhiều hơn Hóa Sinh Các ta.

Chẳng trách hắn có thể hủy diệt Vishnu Điện, quy mô võ giả như vậy, không tính Võ Tiên, đừng nói hủy Vishnu Điện, cho dù ăn thua đủ với Shiva Điện cũng được.

Trước đó lúc ở Đại La Thần Cung, những người dưới trướng hắn đã khiến ta cảm thấy không phải loại phàm tục. Bây giờ nhìn lại, hóa ra đó còn chưa phải toàn bộ lực lượng của hắn.”

Tế Không nghi ngờ nói: “Cho nên ta mới lấy làm lạ, rốt cuộc tên Sở Hưu này kiếm đâu ra những người như vậy? Mấy năm gần đây đâu có nghe bên Đông Vực có chém giết quy mô lớn, rốt cuộc hắn làm sao bồi dưỡng được những đệ tử như vậy?”

Pháp Tịnh không nói gì, hiển nhiên cũng đang thắc mắc về chuyện này.

Tế Không lắc đầu nói: “Được rồi, không nghĩ nhiều nữa.

Sở Hưu diệt Vishnu Điện, xem như đã kết thù oán lớn với Phạm Giáo, chắc chắn Phạm Giáo sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cho nên trước mặt thực lực của hắn càng mạnh càng tốt, chỉ cần đối phó được với Phạm Giáo, vậy sẽ là đồng minh tốt đối với Thiên La Bảo Tự chúng ta.”

“Nghe nói lần này còn có người của Phạm Giáo tới?” Pháp Tịnh đột nhiên nói.

Tế Không gật đầu nói: “Có lẽ là thấy chúng ta tới nên Phạm Giáo cũng phái người tới, chắc là không muốn thừa nhận với mọi người ở Đại La Thiên là bọn chúng đã thua rất thảm.”

“Vậy lát nữa người của Phạm Giáo mà gây sự, chúng ta có hỗ trợ không?”

Tế Không cười nói: “Đây là đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo, chúng ta tham gia vào làm gì?

Rốt cuộc có mất mặt hay không hay mất hết, tất cả đều là chuyện của Sở Hưu, không liên quan tới chúng ta.

Nói cách khác, nếu ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà hắn cũng không giải quyết được, vậy thì khai tông lập phái làm gì?

Phật Tổ lão nhân gia có nói, không cần xen vào chuyện của người khác.”

“Phật Tổ không nói câu này.”

Pháp Tịnh sắc mặt nghiêm túc.

“Phật Tổ lão nhân gia nói nhiều như vậy, bần tăng nhét thêm cho hắn một câu cũng có gì lớn đâu.

Đi thôi, vào xem xem rốt cuộc Côn Luân Ma Giáo này trông ra sao.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận