Côn Luân Ma Chủ

Chương 196: Cứu tinh cùng sát tinh

Nhìn đám người Kiếm Vương Thành bị vây ở chính giữa, Quỷ Minh lộ ra thần sắc khoái trá.

Bị đuổi giết bao lâu như vậy, thiếu chút nữa thì nhóm Quỷ Vương Tông bọn họ bị diệt sach, giờ cuối cùng cũng đến lúc báo thù.

Quỷ Minh nhìn Cố Giang Lưu cười lạnh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao các ngươi cũng chết chắc rồi, giờ còn tìm xem ai phản bội có tác dụng gì?

Cố Giang Lưu, lúc trước Kiếm Vương Thành các ngươi ti bỉ vô sỉ, giao thủ chính diện không địch lại ta liền phái cao thủ âm thầm đánh lén, đúng là còn vô sỉ hơn cả Ma đạo!

Giờ ta một thù trả một thù. Thế nào, tư vị Thôn Huyết Ma Thương của ta thoải mái chứ?”

Cố Giang Lưu nhíu mày nhìn vết thương dưới xương sườn, không nói một lời.

Đám người Quỷ Vương Tông đã mai phục ở đây chứng tỏ bọn chúng có lực lượng tuyệt đối, hơn nữa tên Quỷ Minh trước mắt cũng chẳng dễ đối phó.

Mặc dù giờ Quỷ Vương Tông đã triệt dể trượt dốc, thậm chí không có cả tổng bộ tông môn, chỉ còn vài chi nhánh trên giang hồ. Nhưng dẫu sao Quỷ Vương Tông cũng từng là đại phái Ma đạo ngày xưa, dẫu sao cũng còn chút nội tình.

Quỷ Minh chính là đệ tử xuất sắc nhất trong chi nhánh Quỷ Vương Tông này. Khi còn nhỏ hắn đã được trưởng lão Quỷ Vương Tông thu làm đệ tử thân truyền, hơn ba mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, còn được ban cho bí bảo Quỷ Vương Tông, Thôn Huyết Ma Thương.

Ban đầu khi giao chiến với Quỷ Minh là bọn họ vây công, cảm thấy không bắt được đối phương mới cho người tìm một trưởng lão cách nơi chiến đấu gần nhất tới, âm thầm ra tay đánh lén.

Có điều cho dù như vậy người của Kiếm Vương Thành cũng chỉ miễn cưỡng làm đối phương trọng thương, cuối cùng vẫn bị bọn hắn mang người trốn thoát.

Giờ đối mặt với Quỷ Minh trong thời kỳ toàn thịnh, mình lại bị đánh lén thụ thương, Cố Giang Lưu cũng không nắm chắc. Lúc này hắn cực kỳ hối hận vì không chờ Sở Hưu tới.

Nếu Sở Hưu tới, dưới trướng y có chừng mấy trăm người. Đến lúc đó cùng nhau xông lên cho dù người của Quỷ Vương Tông có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời tránh lui.

Cố Giang Lưu trầm giọng nói: “Quỷ Minh, giết ta không lợi lộc gì cho ngươi. Ta là giáo đầu kiếm thuật Chiến Kiếm Đường, những người ta mang theo cũng là tinh anh của Chiến Kiếm Đường.

Ngươi hẳn cũng biết giờ người truy sát các ngươi chỉ thuộc Chiến Kiếm Đường ta. Nếu ngươi giết ta chuyện này chắc chắn sẽ kinh động tới toàn bộ Kiếm Vương Thành, đến lúc đó không chỉ chi nhánh Quỷ Vương Tông của ngươi mà tất cả các chi nhánh khác đều phải chịu truy sát vô cùng vô tận!

Ngược lại nếu hôm nay ngươi thả ta, sau khi ngươi rời khỏi Quan Trung chúng ta cũng chẳng đuổi kịp ngươi. Mọi người bình an vô sự, ngươi thấy sao?

Khóe miệng Quỷ Minh nhếch lên thành một nụ cười lạnh nói: “Quả nhiên đám tông môn Chính đạo các ngươi ai cũng dối trá như vậy.

Trước thì lợi dụng lúc người ta gặp khó, mang người truy sát ta tới lên trời không lối xuống đất không cửa, lúc đó sao ngươi không nói tha cho ta một lần?

Quỷ Vương Tông đã thành như vậy rồi, ai cũng dám giẫm một cước. Đã vậy dứt khoát rận nhiều không sợ ngứa đã sao?

Kiếm Vương Thành các ngươi nếu có thực lực thì cứ tới truy sát chúng ta đi. Cho dù Quỷ Vương Tông vì vậy mà hoàn toàn hủy diệt cũng phải đánh gãy một cái răng của Kiếm Vương Thành các ngươi, khiến Kiếm Vương Thành các ngươi đại thương nguyên khí!”

Sau khi nói xong, Quỷ Minh quát lớn: “Lên cho ta!”

Dứt lời đám đệ tử Quỷ Vương Tông lập tức lao tới ra tay với người của Kiếm Vương Thành.

Thấy cảnh này Cố Giang Lưu thầm hô không ổn, thời gian vừa qua mình truy sát gấp gáp khiến đối phương phát điên rồi, giờ Quỷ Minh căn bản mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn giết hắn báo thù.

Cố Giang Lưu cắn răng ngăn chặn thương thế trong cơ thể, Viêm Hà Kiếm trong tay cuốn ngược lại. Cương khí đỏ thẫm nóng rực hóa thành sông lửa cuồn cuộn, mang theo khí thế hùng vĩ đánh thẳng về phía Quỷ Minh!

Hắn vẫn còn chút hy vọng sống sót!

Trước đó Vệ Hàn Sơn đã cho người gọi Lâm Khai Vân tới, đi cùng hắn còn hai đệ tử Kiếm Vương Thành khác.

Mà Dương Lăng cũng đã báo cho Sở Hưu tới đây cùng vây giết đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông này.

Mặc dù đến lúc đó Sở Hưu ra tay rất có thể sẽ biến thành toàn bộ Quan Trung Hình Đường nhúng tay vào, nhưng chí ít bọn họ cũng giữ được mạng.

Cho nên giờ Cố Giang Lưu chỉ mong câu kéo thời gian chờ Sở Hưu tới tiếp viện!

Nhưng tới khi thật sự giao chiến, Cố Giang Lưu mới cảm thấy áp lực.

Đừng nói giờ hắn đang trọng thương, cho dù đang lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ của tên Quỷ Minh này!

Võ đạo Quỷ Vương Tông nổi tanh tà ác quỷ dị, nhưng phương thức chiến đấu của Quỷ Minh này lại là lực lượng cương mãnh.

Thôn Huyết Ma Thương trong tay hắn quét ngang đâm thẳng, cho dù chỉ là cương khí quét trúng cũng có thể đánh nát thế đao của Cố Giang Lưu, muốn thôn phệ huyết nhục của hắn.

Lúc này Quỷ Minh cầm trong tay Thôn Huyết Ma Thương không khác gì Ma thần Quỷ Vực trong truyền thuyết, vô cùng kinh khủng.

Hơn nữa Quỷ Minh không chỉ am hiểu phương pháp cận chiến còn có một số bí thuật truyền thừa của Quỷ Vương Tông.

Đại đa số những bí thuật này đều tà ác quái dị, có năng lực nhiễu loạn tâm thần ng khác, tỷ như âm Quỷ Bí Thuật.

Xuất thủ hung ác mãnh liệt, bí thuật lại kỳ dị vô cùng. Mười mấy chiêu qua đi Cố Giang Lưu đã rơi vào thế hạ phong, thậm chí trên người hắn còn bị Thôn Huyết Ma Thương đâm lướt qua để lại hai vết thương, đại lượng khí huyết bị Thôn Huyết Ma Thương hấp thu khiến màu đỏ trên mũi thương càng thêm mỹ lệ.

Đối phương càng đánh càng mạnh, bản thân lại càng đánh càng yếu, Cố Giang Lưu đã thấy tuyệt vọng.

Hắn cắn răng trực tiếp phun một ngụm tinh huyết lên Viêm hà Kiếm, trường kiếm lập tức bốc cháy ngùn ngụt!

Để cho tinh huyết bị Thôn Huyết Ma Thương của Quỷ Minh thôn phệ chẳng bằng chủ động phun ra thiêu đốt đổi lấy uy năng mạnh nhất.

Một kiếm chém ra, khoảnh khắc đó trước mặt Cố Giang Lưu như xuất hiện một dòng sông lửa trùng trùng điệp điệp mang theo kiếm khí mãnh liệt cùng hơi nóng hừng hực!

Thân hình Cố Giang Lưu phiêu miểu hư vô, lúc này trong mắt đám người Quỷ Minh, Cố Giang Lưu đang tự thăng hoa tới cực hạn. Sau khi thế đao của hắn hoàn toàn đánh xuống, thứ họ thấy đã không phải Cố Giang Lưu mà là một thân ảnh mông lung mơ hồ đang bái lạy mặt trời!

Liệt Nhật Dương Thần Kiếm!

Kiếm quyết này do một tiền bối Chiến Kiếm Đường của bọn họ quan sát một tiểu tộc ở Tây Mạc sáng tạo ra.

Tộc người đó thế lực rất yếu, cả tộc hơn vạn người mà không có tới một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên.

Nhưng tộc người này lại có một môn bí pháp tế bái cực kỳ thần dị, đó là quỳ lạy thái dương đổi lấy lực lượng cho bản thân.

Đối với bọn họ mà nói, vầng mặt trời rực rỡ trên bầu trời cũng có sinh mệnh, được bọn họ coi là thần linh.

Mỗi một năm khi mặt trời rực rỡ nhất bọn họ sẽ chọn lấy tất cả máu tươi của người trong tộc làm tế phẩm, dùng bí pháp thiêu đốt khiến những tộc nhân trẻ tuổi thân ở trong đó cảm nhận được Liệt Nhật Hạo Dương chiếu rọi ban xuống lực lượng, trải nghiệm thần ân.

Ban đầu vị tiền bối Kiếm Vương Thành kia xúc động trực tiếp dùng máu tươi bản thân làm vật dẫn đốt lên lực lượng Liệt Nhật Hạo Dương hóa thân thành thần, chém ra một kiếm kinh diễm.

Võ giả Kiếm Vương Thành ngoại trừ bản thân sẽ không bái lạy ai, bọn họ không cho rằng trên thế gian này có thần. Liệt Nhật Dương Thần Kiếm vừa thi triển, người dùng kiếm chính là thần của mình!

Sử dụng Liệt Nhật Dương Thần Kiếm cũng là chiêu thức thiêu đốt tinh huyết liều mạng của Cố Giang Lưu, cộng thêm lực lượng trong Liệt Nhật Hạo Dương vốn có tác dụng khắc chế nhất định đối với công pháp vô cùng âm tà của Quỷ Vương Tông, cho nên Quỷ Minh đành tạm thời thối lui, Thôn Huyết Ma Thương trong tay bùng lên luồng huyết mang chói mắt muốn ngăn cản nhát kiếm này. Cùng lúc đó lực lượng âm Quỷ phia sau hắn cũng bộc phát, có điều không phải công kích mà hóa thành quỷ vụ âm trầm triệt tiêu lực lượng Liệt Nhật Hạo Dương kia.

Lúc này thấy Cố Giang Lưu bắt đầu liều mạng, Vệ Hàn Sơn cũng đang giao chiến với đám người Quỷ Vương Tông ánh mắt lại lộ ra vẻ khác lạ.

Lúc này Vệ Hàn Sơn cũng rất thê thảm, hắn bị hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh Quỷ Vương Tông vây công, đã bị thương không nhẹ.

Phải biết Vệ Hàn Sơn vốn là người Sở Hưu chỉ đích danh muốn giết, Quỷ Vương Tông cũng còn tính là giữ chữ tín, trực tiếp phái hai võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh tới canh chừng giết chết Vệ Hàn Sơn, chỉ trong chốc lát Vệ Hàn Sơn đã bị thương nặng.

Lần này Vệ Hàn Sơn xem như đã hiểu thế nào là mất cả chì lẫn chài.

Ban đầu hắn muốn bẫy Sở Hưu một lần, nào ngờ Sở Hưu còn chưa bị lừa tới mà hắn đã sắp phải nằm lại tại đây.

Người của Quỷ Vương Tông có đại thù sinh tử cùng Kiếm Vương Thành, nhưng Vệ Hàn Sơn hắn đâu có thù hận lớn vậy. Vệ Hàn Sơn không muốn chết ở đây, cho nên lúc này thấy Quỷ Minh bị Cố Giang Lưu đánh lui, Vệ Hàn Sơn trực tiếp xuất một hư chiêu, cương khí quanh người ầm ầm bộc phá, bỏ chạy ra phía ngoài.

Thấy Vệ Hàn Sơn hành động như vậy, đám người Quỷ Vương Tông cũng ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ Vệ Hàn Sơn lại vứt bỏ người khác bỏ trốn một mình như vậy.

Người của Kiếm Vương Thành cũng không ngờ Vệ Hàn Sơn lại làm vậy, ai nấy trợn mắt nhìn, có điều cũng chẳng có cách nào.

Ngay lúc người của Quỷ Vương Tông suy nghĩ rốt cuộc mình có nên đuổi hay không, bên ngoài sơn trang hoang phế lại có vài chục võ giả lần lượt đi tới, trong đó thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên. Là đám Sở Hưu Dương Lăng mang theo tinh nhuệ dưới trướng y tới.

Thấy Sở Hưu đã đến, Cố Giang Lưu đang liều mạng lập tức thở phào.

Mặc dù lúc trước hắn tức tối với hành động bất kính và uy hiếp của Sở Hưu, có điều lúc này thấy Sở Hưu tới đây cứu viện lại không khỏi dâng lên cảm giác được sống sót sau tai nạn.

Tâm trạng Vệ Hàn Sơn lúc này cũng như Cố Giang Lưu, mặc dù trước đây hai bên là kẻ địch nhưng lúc này kẻ địch Sở Hưu lại có thể giữ mạng cho hắn.

Chỉ có điều bất luận Vệ Hàn Sơn hay Cố Giang Lưu đều không chú ý tới nụ cười quỷ dị trên mặt đám người Quỷ Vương Tông.

Cố Giang Lưu hét lớn với Sở Hưu: “Sao các ngươi lại chậm như vậy, sao giờ mới đến? Đừng làm mất thời gian nữa, lập tức bao vây lũ Quỷ Vương Tông này lại cho ta. Đừng để ai trong số chúng thoát!”

Vệ Hàn Sơn cũng nói với Sở Hưu: “Đã tới rồi thì đừng chậm chạp nữa, tạm thời buông bỏ ân oán ra tay với đám người Quỷ Vương Tông này đi. Đúng rồi, chỗ ngươi có đan dược chữa thương không, cho ta một chút. Đám tà ma ngoại đạo Quỷ Vương Tông này ra tay rõ độc ác.”

Nhìn Vệ Hàn Sơn, Sở Hưu nở nụ cười quỷ dị: “Thuốc chữa thương à? Chỗ ta còn có thứ hữu dụng hơn cả thuốc chữa thương.”

Vệ Hàn Sơn vô thức hỏi: “Thứ gì?”

Lời nói của hắn vừa dứt, Hồng Tụ Đao trong tay đã rời vỏ Huyết Luyện Thần Cương đỏ tươi dữ tợn ầm ầm bùng phát, đao quang càn quét, sát cơ bộc khởi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận